Phu quân mang về một cô gái - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-01 23:11:12
Lượt xem: 2
Đỗ Y Y đứng lâu mệt, chống lưng từ từ đi về phía ghế, ngồi xuống.
Tựa như đã là nữ chủ nhân của nhà này.
Cô ta nhướng mày, bắt đầu giảng lý lẽ từng câu từng chữ với ta.
“Tướng quân nơi sa trường chiến đấu, bảo vệ gia quốc.”
“Phụ thân và huynh của ta cũng đều tuẫn thành.”
“Vậy còn cô? Đã từng thấy khói lửa chiến trường chưa? Đã nghe tiếng kèn công thành chưa? Đã thấy cảnh tượng thê lương và những bộ xương trắng chồng chất chưa?”
Cô ta tự hỏi tự đáp, mỉm cười lắc đầu:
“Chắc chắn là chưa thấy rồi!”
“Những người nữ nhân như cô, suốt đời chỉ biết bám lấy vị trí chính thất, cả đời cũng chỉ có cái tầm nhìn hạn hẹp đó thôi.”
Tầm nhìn hạn hẹp.
Cô ta muốn nói với ta về tầm nhìn.
Ta thực sự muốn cười lớn.
Ngay cả Cố Niên Võ cũng không thể nghe nổi, ra sức nháy mắt với cô ta.
Ta mười bảy tuổi theo phụ thân ra trận, trải qua mười ba trận đại chiến, vô số trận tiểu chiến, đã đánh cho quân của Doanh Quốc sợ đến mức phải bỏ chạy, triều đình ai cũng biết công lao của ta.
Điều đặc biệt hơn nữa là, ta có họ kép Hiên Viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-mang-ve-mot-co-gai/chuong-3.html.]
Ta là người duy nhất ở Đại Lương mang họ mẫu thân, phụ thân ta yêu mẫu thân ta đến mức không để ý đến ánh mắt thế gian, cho phép ta mang họ mẫu thân.
Hiên Viên không chỉ nghe có vẻ oai hùng. Trên chiến trường ta có thể dùng ít địch nhiều, Cố Niên Võ những năm qua có thể trăm trận trăm thắng, đều nhờ vào sức mạnh thần bí của tộc Hiên Viên.
Và ta, có thể điều khiển qu-ỷ.
Điều này, ngay cả Cố Niên Võ cũng không biết.
Giờ đây lại có một tiểu thư khuê các chưa từng cầm đến đao kiếm, cũng dám luận tầm nhìn với ta.
Ta chỉ cười thay vì giận dữ:
“Vậy xin hỏi Đỗ tiểu thư có tầm nhìn, theo quan điểm của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?”
“Tất nhiên là ngoan ngoãn nhận lấy hưu thư, không khóc không làm loạn, rời khỏi Cố phủ.”
Cô ta ra hiệu bằng ánh mắt, Cố Niên Võ liền nghe lời ném hưu thư đã viết sẵn xuống trước mặt ta.
Ta nhìn qua một lượt, là bút tích của hắn.
Mực đã khô, chữ vẫn xấu như vậy.
Người ta nói chữ như người, Cố Niên Võ sinh ra anh tuấn sáng sủa, mày mắt như tranh, chỉ có điều duy nhất là chữ hắn viết xấu vô cùng.
Trước đây trong doanh trại, hắn thường thích lẻn vào lều trại của ta lúc nửa đêm, giả vờ nói:
“Bệ hạ chê chữ ta xấu, tấu chương nàng viết thay ta, được không?”
Khi thành thân, hắn mới nói cho ta biết, nhờ ta viết tấu chương chỉ là cái cớ, cố ý gần gũi ta mới là thật.
Không ngờ nhanh như vậy, hắn lại đi gần gũi người khác.