Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:43:12
Lượt xem: 16,838
1
Ta thành thân rồi.
Đối tượng là thống lĩnh tộc Nữ Chân, Đạt Huy.
Đêm tân hôn, là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
Hắn quả thật giống hệt như lời đồn, nam nhân thân cao chín thước, tướng mạo hung ác, vết sẹp to như ngón cái chạy dài từ trán đến tận sau tai, cực kỳ kinh người.
Hắn xốc khăn trùm đầu lên, trông thấy được rõ ràng dung mạo của ta thì sững sờ, lập tức nói, "Ta tự biết quận chúa thân kiều thể mềm, đến vùng đất man di này của chúng ta cũng không phải là tự nguyện. Bây giờ thành thân cũng đã xong rồi, ngày mai ta sẽ phái người đưa quận chúa về nước Tống ."
Nói xong, hắn đứng dậy, muốn rời khỏi tân phòng.
Ta vội vàng bắt lấy tay hắn hỏi, "Chàng có người trong lòng rồi sao?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đạt Huy nhíu mày, "Không có."
"Vậy là chàng...... có gì bất mãn với dung mạo của ta đúng không?"
Ta dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng ở trong thành Biện Kinh cũng có danh xưng “ đệ nhất mỹ nhân”
Nhưng chẳng qua nghe nói dị vực thẩm mỹ khác thường, tộc Nữ Chân tính cách cương liệt, nữ tử cũng giống nam tử thích cưỡi ngựa b.ắ.n tên, dáng người cường tráng mới tính là đẹp.
Ta mảnh mai như vậy, nhất định không lọt được vào mắt xanh của phu quân rồi.
Nghe được câu hỏi của ta, trên mặt Đạt Huy lộ ra mấy phần cổ quái, "Không phải."
Ta nhẹ nhàng thở ra.
"Phu quân không chê ta là được."
Nói xong ta cởi vớ giày leo đến trên giường.
Vùng đất phía Bắc rất lạnh, đến bây giờ ta cũng còn không cảm thấy ấm, dứt khoát trực tiếp đem đôi chân nhỏ lạnh buốt nhét vào dưới đùi Đạt Huy, thân thể nam nhân trong nháy mắt cứng ngắc.
Nương nói qua rồi, chỉ cần nữ nhân chủ động lấy lòng, nam nhân ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ hoá mềm ngay thôi.
Thế là ta nháy mắt, nhỏ giọng nói câu, "Phu quân, ta lạnh."
"Nơi này không thích hợp với nàng."
Đạt Huy cứng rắn vứt xuống câu nói này rồi nhanh chân rời đi.
Tâm ta chìm xuống dưới, nhưng còn chưa kịp khổ sở thì Đạt Huy đã quay lại, trong tay còn bưng hai chậu than.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, bàn tay thô kệch nắm lấy chân của ta, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn sưởi ấm.
Giống như một chú gấu hiền lành.
Nương nói không sai, nam nhân quả nhiên dễ dỗ dành.
Ta nhịn không được mà hôn nhẹ lên vết sẹo trên mặt hắn, "Tạ ơn phu quân."
Ta rõ ràng cảm giác động tác tay của Đạt Huy trì trệ, sau đó mỗi hành động càng càng ôn nhu hơn.
2
Ta là nữ tử được sinh ra bởi ngoại thất không được Vương phủ chào đón.
Từ nhỏ bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, thẳng đến khi mười bốn tuổi mẫu thân qua đời mới được vương gia đón vào phủ thượng.
Cha ta là văn nhân, dáng vẻ đường hoàng, thành nội có vô số nữ tử thích ông ấy.
Nhưng chỉ có người quen biết ông ta mới hiểu, phụ thân tính cách ngang ngược, hỉ nộ vô thường, uống xong rượu bên ngoài thì lại tìm nữ nhân trút giận.
Nương ta là bị cha ta cưỡng ép mà tới, ông ta luôn miệng nói thích bà ấy, nhưng thẳng đến khi nương c.h.ế.t đi cũng không cho nương một cái danh phận.
Từ chính chuyện đời của bản thân, nên nương nói cùng ta, nam nhân không thể chỉ xem bề ngoài. Về sau ta tìm vị hôn phu cho mình cũng không cần tìm người quá đẹp mắt, người ấy có đối xử tốt với ta hay không mới là quan trọng nhất.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Đạt Huy, cũng không biết vì sao liền nghĩ đến câu nói này của mẫu thân.
Đạt Huy mặc dù bề ngoài hung mãnh, nhưng từ trong ánh mắt của hắn ta liền biết, hắn là người tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-mat-quy-on-nhu/chuong-1.html.]
Cho nên ta quyết định thích hắn.
Trước khi hoà thân, ta kỳ thật nghe qua không ít lời đồn đại liên quan đến Đạt Huy.
Nghe nói Đạt Huy năm nay đã hơn ba mươi tuổi nhưng chưa cưới vợ, ngoại trừ cái vẻ bề ngoài đáng sợ kia, còn bởi vì...... Hắn không được.
Trước đây hàng năm Tống đế sẽ cống nạp cho Đạt Huy rượu ngon cùng nữ nhân, lấy hai thứ đó để gắn chặt tinh thần ngoại giao.
Chỉ là tất cả những đồ cống khác đều được giữ lại, duy chỉ có mỹ nhân là bị hắn trả về..
Ta nghe được càng là có mấy phần mừng rỡ.
Các tỷ tỷ ở ngõ hoa liễu nói, nam nhân xứ man di khoẻ như gia súc, dã man đến cực điểm.
Nữ tử Đại Tống mềm mại, còn lâu mới chịu đựng nổi bọn họ, trước đây liền từng có tỷ muội c.h.ế.t trên giường của bọn họ rồi, ta nghe được run lẩy bẩy.
Dáng người Đạt Huy như thế có lẽ còn khủng khiếp hơn, ta khẳng định chịu không nổi.
Thật may mắn là hắn có ẩn tật, cái mạng của ta cũng coi như được cứu.
Ban đêm, Đạt Huy trải áo nằm ở bên cạnh ta, hai mắt nhắm chặt.
Ta nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng tí nâng lên một cái chân dự định nhảy tới trên người hắn.
Vừa leo đến một nửa, Đạt Huy đột nhiên mở mắt.
Ta bị giật nảy mình, thân thể mềm nhũn trực tiếp tiến đụng vào trong n.g.ự.c hắn.
"Ta, ta ngủ ở phía ngoài."
Trước kia nương đã dặn dò qua ta rồi, nữ tử sau khi thành hôn đều phải ngủ ở phía ngoài giường, có như vậy mới thuận tiện hầu hạ phu quân đi tiểu đêm.
"Tộc Nữ Chân chúng ta cũng không có nhiều quy củ như vậy, nàng cứ an tâm ngủ đi."
"A."
Ta lại chậm rãi nằm trở về, làm thế nào cũng đều ngủ không được.
Mới nãy ta trong thoáng chốc phảng phất đụng phải cái thứ gì, cứng cứng.
Ta vụng trộm mở mắt nhìn nhìn Đạt Huy, hắn dường như đã ngủ say rồi.
Không chịu nổi hiếu kì, ta đem bàn tay thò vào chăn mền của nam nhân kia, tìm vào chỗ mà mình vừa đụng vào...... Chọc chọc.
Cơ hồ như là lập tức, chỗ kia liền có đáp lại ngay.
Làm sao lại thế!
Cặp mắt ta trợn tròn, còn chưa lên tiếng thì nam nhân tưởng như đã ngủ say bắt cánh tay đang làm loạn của ta lại, "Không có ý định ngủ?"
"Chàng...... Có cảm giác?"
"Nàng cảm thấy thế nào?"
Không phải nói là không được sao ......
Đạt Huy nhìn ánh mắt né tránh của ta, cắn thật chặt hàm răng mới nói, "Bên ngoài đồn đại đều là giả thôi, về sau không cần thăm dò ta nữa."
Nói rồi hắn đứng dậy, "Quân doanh có việc, ta trực tiếp đi qua đó, ngày mai nàng không cần dậy sớm, cứ ngủ cho ngon giấc."
Ta căn bản không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ là có chút nghi hoặc, "Vậy chàng không cùng ta viên phòng sao? Hay là, tộc Nữ Chân đêm tân hôn còn có những quy củ khác?."
Đạt Huy dường như cũng nhịn không được nữa, cả người như mãnh thú hướng về phía ta mà nhào đến.
Gió thổi tắt nến đỏ trên bàn tròn.
Trong đêm tối ta nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, sau đó là Đạt Huy ẩn nhẫn an ủi.
Mấy canh giờ sau, ta mệt mỏi cực độ, rốt cục ngủ ở cánh tay Đạt Huy.
Ý nghĩ sau cùng của ta chính là, mấy tỷ tỷ ở ngõ hoa liễu kia đúng là gạt người.
Ai nói người man di như dã thú, bọn họ mặc dù mạnh mẽ...... Nhưng cũng rất ôn nhu mà.