Phu quân mặt q.u.ỷ ôn nhu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:44:55
Lượt xem: 16,352
Càng nói càng thái quá, cuối cùng Đạt Huy dở khóc dở cười, đem ta ôm ở trong n.g.ự.c dỗ dành.
"Ta cùng A Nỗ Nhã hoàn toàn chính xác từng có hôn ước, nhưng không phải như nàng nghĩ đâu."
"A Nỗ Nhã có phụ thân là cổ ấp tù trưởng, hồi ta còn nhỏ từ bên trong tuyết cứu ta mộ mạng, đối với ta có ân cứu mạng. Ở nơi đó, ta ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Về sau A Nỗ Nhã thích ta, phụ thân nàng ta liền làm chủ để chúng ta đính hôn."
"Năm đó gấu mù tiến vào cổ ấp tù, không chỉ có ăn vụng trâu ngựa, còn tổn thương tộc nhân của chúng ta. Ta cùng gấu vật lộn không phải là vì A Nỗ Nhã, đổi lại bất luận kẻ nào ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Chẳng qua sau đó ta bị thương rất nặng, A Nỗ Nhã sợ hãi gương mặt của ta, hôn sự kia cũng liền không nhắc đến nữa."
Ta bĩu môi, "A Nỗ Nhã nhìn cũng không giống người nhát gan như vậy."
"Ừm, không có gan lớn bằng nàng."
Đạt Huy cười lên, trên mặt không còn sự lạnh lùng vốn có.
Ta đoán trước kia khi không có vết sẹo này, hắn nhất định là một thanh niên có tướng mạo rất xuất sắc.
Nếu không phải như thế, thì phụ thân của A Nỗ Nhã cũng sẽ không mang nữ tử của mình gả cho một kẻ cô nhi.
Ta tiến tới ngửa đầu đích thân sờ lên vết sẹo trên mặt Đạt Huy, "Ta nên tạ ơn nó."
"Vì sao?"
Ta co người trong n.g.ự.c hắn, "Nếu không phải nó đánh lui những nữ nhân này, liền không tới phiên ta gả cho chàng."
Đạt Huy nhìn chằm chằm ta, nơi đáy con ngươi tối sầm không rõ cảm xúc.
Ta có thể cảm thấy dục vọng mãnh liệt của nam nhân, nhưng không hiểu sao lại bị áp chế xuống một cách mãnh liệt.
Một lát sau, hắn cầm thuốc bôi vào lòng bàn tay.
Nghiêng thân cho ta sờ vào vết thương .
"Nàng biết tiếng Nữ Chân phải không?"
Ta không có phủ nhận, "Nghe nói phải gả tới nơi này, ta sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm cả việc học ngôn ngữ ở đây."
"Trừ cái đó ra, còn có cái gì?"
Đây là lần đầu tiên, ngoài chuyện phòng the ra, chúng ta còn nói chuyện đến một chủ đề khác
Ta ngồi thẳng người, "Còn mang theo các loại hạt ngũ cốc, cùng một chút sách vở."
Động tác của Đạt Huy dừng lại, mắt sáng rực lên.
"Nàng nói mang theo cái gì?"
"Hạt ngũ cốc, ta nghe nói trước kia mọi người chủ yếu sống theo lối du mục, là mấy năm gần đây mới lựa chọn định cư tại một chỗ cố định. Cho nên suy đoán có lẽ sẽ cần dùng đến những thứ này, nên cũng có mua sắm một chút......"
Nói như vậy nhưng cũng không nghĩ là Đạt Huy ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ nữa, nói với ta, "Những thứ đó để ở chỗ nào, mau dẫn ta đi xem!"
6
Ta cũng không nghĩ tới, chỉ là vài đồ mình tự ý chuẩn bị lại có tác dụng to lớn như thế.
Đúng như ta đã suy đoán.
Tộc Nữ Chân trong quá khứ chủ yếu theo lối sống du mục, thường ngày là đi săn lấy thịt dự trữ mà sống.
Tộc trưởng trước Đạt Huy sau khi dẫn đầu tộc nhân khai cương thác thổ, dần dần mở rộng lãnh thổ, cũng tạm biệt lối sống không cố định trước đó.
Nhưng bọn họ chỉ giỏi đánh trận đi săn, chứ không thông thạo trồng lúa dệt vải.
Những hạt giống cần thiết có thể mua được ở khu chợ gần biên giới với giá cao, nhưng khổ nỗi họ lại không biết gieo hạt.
Tùy ý rắc hạt vào trong đất thì đến mùa thu hoạch không có năng suất như mong muốn.
Trước khi mười bốn tuổi, ta cùng với mẫu thân sinh sống nơi thôn dã, không hề lạ lẫm với những chuyện canh tác này
Cộng thêm với ít sách vở về canh tác nghề nông ta mua đến, bên trong cũng đã giảng giải tường tận mọi thứ.
Cả một đêm, Đạt Huy giống hệt như một học sinh chăm chỉ nghe ta giới thiệu về thời gian sinh trưởng của các loại cây nông nghiệp cùng kỹ năng canh tác cơ bản..
Thẳng đến khi chân trời trắng sáng, ta ngáp không biết bao nhiêu lần hắn mới đưa ta trở lại trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-mat-quy-on-nhu/chuong-4.html.]
"Nàng thật sự là báu vật của ta."
Trước khi đi hắn còn hôn lên môi ta mấy cái, tiện thể đắp chăn cho ta rồi mới sải bước đi ra ngoài.
Ta cũng không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó khi ta ra ngoài, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt tộc nhân nhìn mình đã thay đổi.
Ngay cả cấp dưới, hai vị thuộc hạ từng khuyên Đạt Huy mang ta trả về nước, thái độ đối với ta đều tất cung tất kính.
Ngày hôm đó vậy mà hỏi ta, "Phu nhân, ươm giống là đem hạt ngâm ở trong nước bao lâu, chiều dài như vậy đã có thể trồng vào trong đất được chưa?"
Ta cũng không nghĩ tới, trải nhiệm lớn lên ở nông thôn, thế mà để bản thân một bước trở thành người nhận được rất nhiều sự tôn trọng như vậy.
Bây giờ ngoại trừ chăm lo cho Đạt Huy, ta lại có thêm một hạng công việc khác.
Mỗi ngày đi “tuần sát” trong ruộng , và hướng dẫn thêm kỹ thuật về trồng trọt cho các nam nhân làm việc ở đó
Đạt Huy sợ ta mệt, nên chỉ cho ta ra đồng nửa giờ mỗi ngày thôi.
Nhưng ta thật sự không cảm thấy mệt mỏi.
Dần dần, xưng hô của mọi người với ta cũng đổi từ"nữ nhân đất Tống" Biến thành"Tộc trưởng phu nhân" .
Khi biết được ta cũng có thể nói ngô ngữ Nữ Chân, một số phụ nhân cũng sẽ chủ động ôm hài tử tìm ta nói chuyện phiếm.
Nhưng mà tộc nhân càng tiếp nhận ta, thì có người trong lòng càng thêm khẩn trương hơn.
Một ngày, A Nỗ Nhã đi thẳng tới bên trong màn của ta.
Mở miệng liền nói, "Ta đã quyết định sẽ gả cho Đạt Huy."
Ta: ?
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía ta, thần sắc cao ngạo.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đạt Huy không có tình cảm gì với ngươi đâu, hắn cùng Đại Tống hòa thân, chính là vì trả thù năm đó ta vô tình thôi."
"Hắn từng chính miệng nói với ta, vĩnh viễn sẽ không yêu người Tống."
Chuyện này ta thật ra chưa từng nghe Đạt Huy nhắc qua, liền nhìn về phía nàng hỏi một câu, "Vì sao?"
A Nỗ Nhã tỏ thái độ "Ngươi quả nhiên không biết", cười nhạo, "Mẫu thân Đạt Huy chính là người Tống, năm xưa bà ấy vì chạy về Đại Tống không tiếc đem cốt nhục thân sinh vứt bỏ trong tuyết. Nếu không phải được phụ thân ta cứu, hắn đã sớm c.h.ế.t rồi."
"Hắn không nói chuyện này cho ngươi, hiển nhiên là còn chưa đủ tín nhiệm ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng dùng những cái hạt giống kia lấy lòng tộc nhân chúng ta, ai cũng biết người Tống các ngươi quỷ kế đa đoan, cẩn thận có ngày bộ mặt giả tạo này của ngươi bị xé rách đó."
Ban đêm Đạt Huy trở về.
Ta mấy lần muốn hỏi chuyện của mẫu thân hắn.
Nhưng lời đến bên miệng nhưng lại không thốt ra được.
Đạt Huy phát hiện tâm tình ta không tốt, hỏi ta, "Hôm nay A Nỗ Nhã tới tìm nàng phải không?"
Ta âm dương quái khí, "Chàng cũng quan tâm tới động thái của nàng ấy quá nhỉ."
Đạt Huy nhíu mày, "Ta là sợ nàng bị khi dễ."
Ta hừ nhẹ một tiếng, "Đương nhiên không có chuyện đó, ngoại trừ chàng không ai có thể khi dễ ta."
"Ta khi dễ nàng lúc nào?"
Ta vừa muốn mở miệng, hắn lại bổ sung thêm câu, "Trên giường không tính."
Vậy liền không có.
Lần đầu tiên, ta thật sự muốn đem mấy việc kia ném ra phía sau.
Bị người này giày vò đến khuya, kết quả mới vừa ngủ liền nghe được bên ngoài màn có người đến.
"Đạt Huy, xảy ra chuyện rồi."
Ta khoác lên y phục ra ngoài hỏi thăm mới biết được, A Nỗ Nhã đã ngã bệnh.