Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu quân ta dẫn về một nữ quân sư - C17

Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:00:16
Lượt xem: 2,693

Ta mỉm cười, cúi xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của Dương Chiêu.

"Ngươi tiếp cận Tô Vân, chính là để lấy bản đồ bố phòng của trường săn từ tay nàng, nhằm tìm ra sơ hở sắp xếp thích khách Hung Nô ám sát Hoắc Cảnh."

"Thật khéo, ta từ tay Tô Hoàn cũng có được bản đồ bố phòng, ta cũng lợi dụng sơ hở bắt được các ngươi."

Tên thích khách này đã bị tra tấn tại phủ tướng quân trong một thời gian dài trước khi được chuyển tới Đại Lý Tự, hiện giờ thấy ta liền lập tức khai nhận và tố cáo Dương Chiêu. Mọi chuyện đã bại lộ, Dương Chiêu lập tức mặt mày xám xịt.

Nhưng trước khi bị kéo đi, hắn vẫn không cam lòng túm lấy vạt váy của ta.

"Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?"

Ta không ngần ngại đá mạnh vào hắn, kéo lại tà váy đang vấy m.á.u đỏ tươi từ tay hắn.

"Ngay từ đêm đầu tiên, trong thư phòng của phu quân đã bày sai bản đồ bố phòng biên cương, khi đó ta đã đoán trong phòng có nội gián cần đề phòng."

"Ban đầu ta tưởng đó là Tô Vân, nhưng nàng ta quá ngu ngốc. Còn ngươi, kẻ đã đưa nàng ta đến bên cạnh Hoắc Cảnh, xem ra cũng có chút mưu mô."

"Ngươi thân là tiểu thế tử của Hầu phủ, nhưng ca ca ngươi trong triều có chức vị cao hơn lại được phụ thân cưng chiều hơn."

"Ngươi đã ở quân doanh nhiều năm nhưng không lập được công lớn, nhìn thấy đại quyền của Hầu phủ sắp rơi vào tay ca ca, ngươi liền nảy sinh tâm tư."

"Chỉ cần có được bản đồ bố phòng biên cương, hi sinh vài tòa thành để cấu kết với người Hung Nô, sau đó giả vờ đánh đuổi Hung Nô, ngươi Dương Chiêu sẽ lập được công lớn, phong hầu bái tướng."

"Nhưng Hoắc Cảnh vẫn luôn là chướng ngại vật, có hắn ở đó, ngươi không thể trở thành thống soái."

"Vì vậy, trong trường săn ngươi phái người Hung Nô ám sát hắn không thành, tối nay lại nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ hắn mắc sai lầm, nếu thành công ngươi sẽ nhân cơ hội nắm quyền chỉ huy quân đội xuất chinh."

Những tiếng ồn ào trong điện biến mất, mọi người đều yên lặng lắng nghe ta kể lại từng chút một. Dương Triều nghe mà ngẩn ngơ, vẫn không hiểu tại sao ta lại có thể suy đoán ra toàn bộ kế hoạch của hắn.

Cuối cùng, hắn lẩm bẩm mấy câu, rồi bị áp giải xuống thiên lao.

Chỉ còn lại Tô Vân.

Sau một hồi, nàng ta dường như hiểu ra mọi chuyện, ngồi ngây ngốc dưới đất, khuôn mặt đầy hoang mang. Nhìn nàng ta lúc này, quả thật chỉ là một kẻ ngốc, một ả trà xanh không mấy thông minh.

Cho đến khi bị hộ vệ kéo đi, nàng ta mới bừng tỉnh, cười lạnh và tự giễu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-ta-dan-ve-mot-nu-quan-su/c17.html.]

"Lan Kiều, ngươi thắng rồi. Nhưng thua dưới tay ngươi, một nữ nhân phong kiến như ngươi, ta thật sự không cam lòng."

"Tô Vân, ngươi cũng là nữ nhân, nhưng luôn nhìn các nữ nhân khác bằng ánh mắt cao ngạo của nam nhân."

"Ngươi khinh thường ta, cũng khinh thường tất cả nữ nhân ở đây."

"Trong mắt ngươi, yêu thích son phấn là sai, đắm chìm trong tình cảm nam nữ là sai, nhưng những điều này có gì sai?"

"Nữ nhân có thể thưởng hoa bắt bướm, cũng có thể múa đao đánh trận, có thể rửa tay nấu ăn, cũng có thể ra trận đánh giặc, có thể nói chuyện trời đất, cũng có thể bàn mưu kế quốc gia. Những từ như dịu dàng, kiên cường, quả cảm, nhút nhát chưa bao giờ phân biệt nam nữ."

"Ngươi không thua ta, ngươi chỉ thua chính sự ghét bỏ và định kiến của ngươi đối với nữ nhân."

 

16

Bản đồ bố phòng biên cương bị Dương Chiêu tiết lộ là sai sự thật, nhưng Hung Nô quay trở lại cũng là sự thật. Hoàng thượng ra lệnh cho Hoắc Cảnh lãnh binh đóng giữ biên cương, đánh đuổi Hung Nô. Lần này đi, ước chừng phải mất một năm.

Trước ngày lên đường, Hoắc Cảnh ngày nào cũng quấn lấy ta không buông, đôi mày thanh tú không lúc nào không đượm vẻ ai oán.

"Phu nhân, ngày mai ta phải khởi hành rồi."

"Ừm ừm, phu quân bảo trọng."

"...Phu nhân có điều gì vẫn chưa dặn dò sao?"

"Ngày mai dậy cẩn thận một chút, đừng đánh thức ta."

Anan

"......"

Dưới ánh đèn mờ ảo, Hoắc Cảnh lẩm bẩm không thôi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Ngón tay hắn lưu luyến lướt qua khuôn mặt ta nhiều lần, rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hoắc Cảnh thức dậy vô cùng thận trọng, mang theo hành lý rời khỏi phủ. Chỉ là trước khi quân đội xuất phát, hắn vẫn đứng ở cổng, không nỡ rời đi, nhìn về phía phủ tướng quân rất lâu. Cho đến khi tiểu tư chắc chắn lắc đầu, Hoắc Cảnh mới đầy vẻ ai oán xoay người lên xe ngựa.

Ta ngồi trong xe đợi một lúc lâu, cho đến khi một đôi bàn tay quen thuộc vén rèm lên, ta mới bật cười.

"Tướng quân có cần một quân sư không?"

-Hoàn-

Loading...