Phu quân ta dẫn về một nữ quân sư - C8
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:56:24
Lượt xem: 1,808
Chén va vào bàn, phát ra âm thanh trong trẻo, làm Tô Vân mặt mày khó coi như bị đánh thức.
Ta nắm tay Hoắc Cảnh, cúi đầu nhìn nàng, tinh nghịch nháy mắt:
"Chúng ta đi xem đèn, không tiếp đãi nữa, muội muội nhớ trả tiền nhé."
Lời vừa dứt, tiểu nhị đã chờ sẵn ở bên cạnh liền tiến lên đưa sổ ghi chép:
"Khách quan, tổng cộng chi phí của bàn này là năm ngàn lượng bạc."
"Cái gì? Năm ngàn lượng bạc!"
Tô Vân vốn đã gượng cười sau khi bị ta công khai hạ nhục, giờ nghe đến năm nghìn lượng bạc, nàng ta cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh.
Nàng ta tức giận đập mạnh tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi lớn.
Thấy sắc mặt nàng không vui, chưởng quầy cung kính nhưng không kém phần nghiêm túc bước lên giải thích:
“Khách quan, nơi ngài ngồi đây là ghế thượng hạng, mỗi người phí trà nước đã là một trăm lượng. Ngài còn dùng hai vò rượu Lê Hoa Bạch đặc biệt của quán chúng ta, mỗi vò một nghìn lượng. Còn có món Vịt Bát Bửu và Ngỗng Tối Thượng, được đức vua đích thân ban thưởng khen ngợi.”
“Đắt tất nhiên có lý do của nó, tổng cộng là năm nghìn lượng.”
Chưởng quầy vừa nói vừa vuốt chòm râu dê, ôm chiếc bàn tính gõ lạch cạch. Mỗi lần tính toán, sắc mặt Tô Vân lại càng thêm phần khó coi.
Dù là nữ nhi trong phủ Tướng, nhưng số bạc hàng tháng nàng được phân phát cũng không nhiều. Năm nghìn lượng này đủ khiến nàng trằn trọc không ngủ được.
Ta đứng tựa vào cửa, lặng lẽ ngắm nhìn sắc mặt lúc xanh lúc tím của Tô Vân, lòng đầy hả hê.
Nữ nhân trà xanh gặp khó chẳng phải thú vị hơn đèn lồng sao?
“Ghi sổ.”
Giữa những ánh mắt đổ dồn, nàng ta đành phải làm ra vẻ hào phóng mà ra lệnh.
Nhưng chưởng quầy lại tỏ vẻ khó xử, chỉ tay về phía tấm biển treo ở cửa, nơi ghi rõ dòng chữ đỏ tươi.
Anan
“Khách quan xin thứ lỗi, quán chúng ta không ghi sổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-quan-ta-dan-ve-mot-nu-quan-su/c8.html.]
“Nhưng chủ nhân của chúng ta có dặn, tất cả bạn bè của Lan tiểu thư đều là quý khách, quý khách có thể nợ.”
Ông ta cung kính cúi đầu chào ta, nhanh chóng sai tiểu nhị viết giấy nợ đưa cho Tô Vân.
Mất mặt đã đành, lại còn phải trả tiền, Tô Vân đành cắn răng mà ký tên.
Sau đó nàng ta giận dỗi, không ăn cơm nữa, lập tức bỏ đi.
Nàng ta vừa rời đi, mấy nam nhân đi cùng, dẫn đầu là Dương Chiêu, cũng vội vã theo sau.
Chỉ còn lại trên bàn đầy những món ngon trị giá ngàn lượng, bỏ phí thật đáng tiếc.
Ta kín đáo gọi tiểu nhị đến, dặn hắn ta mang những món ngon ấy đến Đông Hạng để chia cho những kẻ ăn xin.
Dám gây chuyện trước, lần này ta chỉ để nàng mất chút tiền của, nếu có lần sau ta sẽ không nương tay!
“Thật quá vui! Ha ha ha! Chàng không thấy đâu, lúc đi sắc mặt Tô Vân đen như đáy nồi.”
Hết vở kịch, ta dựa vào thân cây liễu bên sông cười ngặt nghẽo, cành liễu mềm mại nhẹ nhàng chạm vào mặt nước.
Hoắc Cảnh cúi người bên bờ sông, theo lệnh ta mà nâng tay đẩy xa hai chiếc đèn hoa đăng.
“Phu quân, năm nay chàng cầu nguyện điều gì?”
“Vẫn như mọi năm, mong phu nhân và ta hòa hợp trăm năm. Còn nàng thì sao?”
Ánh đèn mờ ảo phủ lên gương mặt tuấn tú của chàng, biến đôi mày mắt lạnh lùng thành một ao xuân thủy.
Nghe vậy, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, khẽ ho một tiếng rồi ngước mắt nhìn trời.
“Vẫn như mọi năm, mỗi ngày đều phát tài!”
“Đúng là đồ mê tiền.”
“Hôm nay ta vừa có một vụ làm ăn lớn ở Túy Hương Lâu, kiếm được 5000 lượng! Đi thôi, ta mời chàng ăn bánh đậu xanh! Ăn thoải mái!”
“Phu nhân thật tốt.”