PHÙ SINH - Chương 6 - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-03 02:03:55
Lượt xem: 5,449
6
Yêu vương hơi thở yếu ớt kể lại những gì Lãnh Hồng đã làm.
Nói xong liền ngất đi.
Ta dặn Diêm Vương chăm sóc tốt tất cả yêu hồn, rồi vội trở về Thiên Giới.
Lãnh Hồng tàn sát yêu thú chẳng qua là để chữa lành tâm mạch cho Phượng Loan.
Một đòn của kiếm Phù Linh, không phải ai cũng chịu nổi.
Huống chi nàng ta chỉ là một tiểu yêu.
Muốn dùng con của yêu vương để cứu nàng ta, nàng ta xứng sao?
Khi ta đến tiên tuyền, trận pháp bách yêu chỉ còn một bước cuối cùng.
Ta điều khiển kiếm Phù Linh phá vỡ mắt trận, thu hồi tất cả yêu đan vào nhẫn Càn Khôn.
"Ngươi muốn chết!"
Lãnh Hồng nhận ra pháp trận bị ta phá hủy, đôi mắt đỏ ngầu gọi ra bản mệnh kiếm tấn công ta.
Nếu là trước đây, hắn căn bản không phải đối thủ của ta.
Nhưng hiện tại, ta chỉ là một tia thần hồn, lại liên tục bị thương, làm sao đấu lại hắn.
Khi ta chuẩn bị diệt thần hồn, Dung Lan ngăn cản hành động của ta.
"Phù Sinh, A Loan đã như vậy rồi, ngươi còn muốn cố chấp sao?"
Ta không để ý hắn, kiếm chỉ Lãnh Hồng: "Giao con của yêu vương ra."
Lãnh Hồng và Dung Lan nhìn nhau, rồi ném một chiếc bình lưu ly về phía hắn.
Ta cảm nhận được khí tức yêu thú, lập tức bay tới đoạt lấy.
Lúc này, một đòn tấn công nhắm vào ta.
Ta nghiêng người muốn tránh, nhưng bị cố định tại chỗ.
Có người đã sử dụng thuật không gian cấm chế.
Ta quay đầu nhìn lại.
Thiên Đế Cộng Cùng hiện thân từ trong mây mù.
"Phù Sinh, sứ mệnh của ngươi là phong ấn Ma Tôn."
Nói xong, từ tay hắn phát ra một đạo bạch quang.
Ngay lập tức thần hồn của ta bắt đầu tiêu tan.
"Phù Sinh..."
Dung Lan giơ tay chạm vào bóng hình của ta, dường như có chút không nỡ.
Buồn cười thật, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt cả ba người họ sự vui mừng không kiềm chế nổi.
Đã vậy, đừng trách ta trở mặt không nhận người.
7
Khi ta tỉnh lại, Ma Tôn Trùng Nghiêm đang nhướng mày nhìn ta.
"Chà, thần nữ tỉnh rồi?"
Ta không để ý đến hắn, ngồi xếp bằng, ép ra một giọt m.á.u tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phu-sinh/chuong-6-7.html.]
Chỉ sau vài nhịp thở, phong ấn bắt đầu lỏng ra.
Trùng Nghiêm lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Sau một tiếng nổ lớn, pháp trận phá vỡ, ta ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu.
Trùng Nghiêm đỡ lấy ta, truyền linh lực, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Phù Sinh, ngươi lại đang giở trò gì vậy?"
"Đi, ta... ta mang ngươi... làm một việc lớn."
Nói xong ta không kiềm chế được, lại bắt đầu nôn máu.
Pháp trận trấn áp này vốn là ta dùng thân thể làm trận nhãn bố trí, nay cưỡng ép phá giải, tất nhiên bị phản phệ.
Năm trăm năm trước khi ta nhận lệnh trấn áp Trùng Nghiêm, đã cảm thấy có điều bất ổn.
Vì vậy khi bố trí trận pháp, ta đã để lại một chiêu, thay đổi hướng đi của cuối trận.
Nếu không, pháp trận trấn áp này một khi hoàn thành, chính là hồn diệt thân vong.
Đáng thương thay lúc đó ta quá ngây thơ, suýt chút nữa trúng kế của Cộng Cùng.
Hắn lấy danh nghĩa chính tà không đội trời chung, lừa ta cùng Trùng Nghiêm đánh đến lưỡng bại câu thương.
Nói cho cùng, Trùng Nghiêm chẳng qua mang danh Ma Tôn, nhưng chưa từng làm điều ác.
Ngược lại là hắn, thân là Thiên Đế, lại không màng tới nhân yêu hai giới.
Nếu đã vậy, thì hắn cũng đừng làm Thiên Đế nữa.
Nhờ linh lực của Trùng Nghiêm, ta điều chỉnh trạng thái.
Rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho hắn.
Trùng Nghiêm nghe xong, ma lực tràn ra.
Trong chớp mắt, Vực Đoạn Hồn bị san thành bình địa.
"Thật là thú vị, Cộng Cùng và bọn chúng tự xưng danh môn chính phái, việc làm lại chẳng thua gì ta, một Ma Tôn."
Ta liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Từ giờ trở đi, không còn Ma Tôn, ngươi chính là Thiên Đế."
Trùng Nghiêm chỉ sững sờ trong giây lát, liền mỉm cười: "Thần nữ giao phó, không dám không theo."
Lên kế hoạch xong, ta dẫn hắn quay lại Thiên Giới.
Nhưng giữa chừng hắn lại đổi hướng.
Nhìn vào động phủ đổ nát trước mắt, ta không hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"
Trùng Nghiêm cười bí hiểm, đẩy ta vào trong.
Hắn nói rằng: "Giúp trị thương."
Ta chưa kịp phản ứng, đã rơi vào một pháp trận lớn.
Khi nhận ra đây là trận dưỡng linh đã thất truyền từ lâu, ta liền buông lỏng cảnh giác.
Không biết bao lâu sau, thương tích của ta hoàn toàn hồi phục.
Khi rời trận, một quầng sáng bay vào lòng ta.
Lúc này ta mới nhận ra ý nghĩa thực sự của việc Trùng Nghiêm để ta tới đây.
Trùng Nghiêm dường như biết ta sẽ ra trận hôm nay, trên mặt có vẻ như đã đoán trước.
"Thần nữ, đi thôi."
Ta đáp lại, dẫn hắn đến Thiên Giới.