Phúc An Lý trong gương - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-09 19:06:30
Lượt xem: 645
3
Dì Lĩnh khóc đủ rồi, mới đỏ mắt đi ra mời rượu bà ngoại, bưng chén rượu, lại nói không ra lời, cuối cùng ngửa cổ nâng cốc uống sạch coi như tận tâm tận ý.
Cho dù như thế nào tôi cũng không ngờ, dì Lĩnh chỉ tới cửa một lần duy nhất, lại hướng về phía tôi. Hôm đó khách khứa tản đi, dẫn dì về phòng nói chuyện với bà ngoại, dì hỏi: “Nghe nói con gái thứ hai nhà Tiểu Cầm vẫn ở nhà cũ với dì?”
Bà ngoại hẳn là gật gật đầu, Dì Lĩnh nói tiếp: “Mẹ tôi nói tôi thiếu một đứa con gái làm tri kỷ, bảo tôi tới nói với dì một tiếng, cho tôi đưa đứa bé kia về làm con thừa tự.”
“Không được.” Bà ngoại đáp lại trước khi tim tôi nhảy ra khỏi cổ họng.
“Tiểu Cầm không cần đứa bé này, dì có thể quản cả đời sao? Đi theo tôi, đứa bé sẽ không phải chịu khổ nữa không phải sao?”
“Không phải chuyện có chịu khổ hay không, đứa nhỏ này có cha có mẹ...” Giọng bà ngoại dịu xuống.
Dì Lĩnh lại nổ tung: “Ai không cha không mẹ? Không phải mẹ con bé không cần con bé nữa nên tôi mới nói sao?”
Tính tình dì Lĩnh thật nóng nảy, nói xong liền “vù vù” đứng dậy vén rèm cửa lên, miệng liên tiếp thét to: “Tiểu Cầm, Tiểu Cầm, em lại đây, chị tìm em có việc.”
Tôi sợ tới mức lui ở sau cửa không dám đi ra, sợ mình bị dì Lĩnh cuốn đi như gió. Bà ngoại cũng chạy ra, đóng cửa lại, ôm chặt tôi vào lòng.
Bà ngoại khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên đỉnh đầu tôi, tôi vươn bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho bà, nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng, sẽ bị dì Lĩnh phát hiện, mang tôi đi.
Dì Lĩnh và mẹ ở trong sân nói một hồi, đột nhiên cách cánh cửa hét một tiếng: “Tôi đi đây.” Bà ngoại ngẩn ra, lúc này đuổi tôi ra ngoài, bước chân dì Lĩnh đã hùng hùng hổ hổ bước qua cửa sân, chỉ chớp mắt đã đi ra cửa chính, không thấy đâu.
“Tiểu Lĩnh......” Bà ngoại bất lực gọi một tiếng, không ai trả lời bà.
Tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện mẹ đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm khiến trong lòng tôi sợ hãi.
Bà ngoại kéo mẹ sang một bên nói chuyện, tôi chạy về phòng tháo sợi dây nhỏ kia xuống, muốn tặng cho chị, chị lại ghét bỏ ném xuống đất: “Ai cần đồ cũ của mày! Mẹ đã sớm mua cho tao búp bê biết chớp mắt. Mẹ nói, tao mặc quần áo chật, đồ chơi cũ rồi, mới cho mày.”
“Mẹ nói vậy lúc nào? Mẹ bảo con mặc cẩn thận, chơi cẩn thận một chút, để dành cho em gái.” Mẹ quát chị từ xa.
Chị gái chín tuổi, đã học được cách nói lại: “Điều đó không giống nhau sao?”
Bà ngoại không có lòng dạ nào nghe hai mẹ con họ đấu võ mồm, vội vàng hỏi: “Nó nói gì với con vậy, nó bảo khi nào lại đến? Hơn ba mươi năm nó mới đến một chuyến, cứ như vậy đi rồi sao?”
“Được rồi mẹ, tính tình chị ấy bướng bỉnh, mẹ cũng không phải không biết.” Mẹ không yên lòng khuyên bà ngoại.
Bà ngoại khóc nức nở nói: “Tiểu Cầm à, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, con không thể hồ đồ được!”
Mẹ gật đầu lia lịa, rồi đưa chị gái và em trai về nhà.
Lại qua vài ngày, không phải năm mới hay lễ hội, mẹ tôi lại đột nhiên tới, nói muốn đón tôi về nhà, qua vài ngày nữa đi học nữ công.
Tôi vui mừng quá đỗi, rốt cục cũng có thể về nhà mình, trải nghiệm cuộc sống của chị gái và em trai, cả ngày được ở cùng một chỗ với cha mẹ. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải rời khỏi nhà cũ, rời khỏi bà ngoại, rời khỏi vườn hoa dâm bụt đầy sân này, tôi lại vạn phần không nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuc-an-ly-trong-guong/phan-2.html.]
Tâm tình của bà ngoại khẳng định cũng giống như tôi, vừa thu dọn quần áo cho tôi, vừa rơi nước mắt, lúc đưa mẹ con tôi đến cửa chính, còn dặn dò: “Cầm à, đừng để đứa nhỏ chịu tủi thân nha...”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mẹ cười bảo tôi nói “Tạm biệt” với bà ngoại, tôi ra sức khoát tay với bà ngoại, nói: “Mấy ngày nữa con sẽ về thăm bà.”
4
Mẹ bế tôi lên đặt ở trên xà nhà xe đạp, sau ót của tôi thỉnh thoảng cọ vào mặt mẹ, đó là lần đầu tiên trong trí nhớ, tôi dựa sát vào mẹ như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi kem dưỡng da.
Trên đường mẹ còn dừng xe lại, mua một túi bánh đào và một túi bánh gạo treo trên tay lái xe, vết dầu mỡ của điểm tâm lộ ra trên giấy da thấm, thơm ngọt xông vào mũi. Trong đầu tôi đều là cảnh tượng cùng chị gái và em trai vây quanh cùng một chỗ ăn điểm tâm, miếng thứ nhất, nhất định dành cho mẹ ăn trước.
Trên đường đi, mẹ cười nói nói với tôi, dịu dàng chưa từng có, mẹ hỏi tôi: “Có muốn đi học không?” tôi nói: “Muốn!” mẹ nói: “Con phải học thật tốt, lớn lên mới có tiền đồ, có cuộc sống tốt đẹp.”
“Vâng, con sẽ học hành chăm chỉ, chờ có tiền đồ, để mẹ và bà ngoại đều sống tốt.” Lòng tôi tràn đầy ngọt ngào và cảm kích.
Mẹ cười, lại một thẳng hướng ngoại thành cưỡi xe đi. Cho đến khi rẽ vào một con đường nhỏ ngoài đồng, lúc này tôi mới hoảng hốt: “Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”
Giọng mẹ vui vẻ như đang hát: “Dẫn con đến nhà dì, ở đó có một trường học rất tốt.”
Nước mắt tôi lập tức trào lên: “Mẹ, con không muốn đi học, con muốn về Phúc An Lý. Con nhớ bà ngoại.”
“Đừng nói bậy! Không đi học sao được? Không đi học tương lai trưởng thành có thể có tiền đồ gì?” Mẹ lớn tiếng quát.
Tôi liều mạng cầm lấy tay lái muốn mẹ quay về: “Con không có tiền đồ, con muốn tìm bà ngoại, con không đến nhà dì.”
Xe lung lay lắc lư, mẹ sợ tới mức thất thanh kêu to: “Này, con đừng đụng tay lái, mẹ không giữ được...”
“Ầm”, xe đổ thẳng vào ruộng ngô ven đường, đập hỏng vài cây non. Áo n.g.ự.c trên người mẹ dính đầy bụi, chuông xe đạp cũng bị hỏng, dây xích cũng rớt, mẹ liền đen mặt: “Con bé này, sao lại hung dữ như vậy?”
“Con muốn trở về Phúc An Lý, con không đi về quê.” Tôi lau đất vàng trên mặt, lau được một nắm bùn vàng.
Mẹ nói: “Sao con lại không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ chứ, bà ngoại 70 tuổi rồi, làm sao có sức đưa đón con đi học?”
“Mẹ cho con đi học, tại sao không đưa con về nhà?”, nước mắt tôi chảy thành hai dòng sông Hoàng Hà trên mặt, bùn cát cuồn cuộn.
Mẹ tức giận vỗ váy: “Đón con về nhà? Con cho rằng mẹ là người sắt sao? Cha con một năm thì có đến nửa năm chạy ở ngoài, một mình mẹ chăm sóc hai đứa con đã sắp mệt c..hết rồi, mẹ làm sao đón con về được chứ?”
“Vậy tại sao mẹ lại sinh ba đứa con?” Tôi điên cuồng hét lên với mẹ.
Tôi chưa bao giờ hỏi vì sao chị gái em trai đều ở cùng cha mẹ ở nhà mà tôi không thể, ngược lại bà ngoại thường nói là bà rất thích tôi cho nên mới mang tôi theo bên người. Mọi người đều cho rằng lúc ấy tôi còn quá nhỏ căn bản không nhớ chuyện, không ai biết thật ra cái gì tôi cũng nhớ rõ.
Tôi nhớ mẹ được một đám người khiêng ra khỏi phòng sinh, tóc và quần áo đều ướt sũng. Bên cạnh mẹ còn có một cái bọc nhỏ, một cái đầu lông nhỏ lộ ra bên ngoài, cũng ướt sũng, trong phòng bệnh bốc hơi hơi nóng, mọi người vây quanh cái đầu lông nhỏ đó cười nói vui vẻ, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói suy yếu của mẹ: “Xin mọi người tìm cho bé Hai một gia đình tốt đi.”
Bé Hai, chính là tôi. Mẹ sinh con trai, tôi thành người dư thừa. Cho nên sau đó khi bà ngoại đưa tôi về Phúc An Lý, tôi không khóc một tiếng nào. Tôi rất thỏa mãn, nếu không phải bà ngoại muốn tôi, tôi không biết sẽ bị đưa đến nơi nào, hơn nữa trước khi đi, cha mẹ cũng nói, chờ tôi trưởng thành, có thể tự chăm sóc mình, sẽ đón tôi trở về.
Tôi vốn nghĩ, về nhà, nhất định phải để cho mẹ nhìn xem tôi chăm sóc bản thân tốt bao nhiêu, sẽ không gây thêm một chút phiền toái cho mẹ, nhưng hiện tại tôi rốt cục đã hiểu được, cho dù tôi có thể hầu hạ mẹ, cái nhà kia, tôi cũng không về được.