PHÚC TINH A MÃN - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:25:44
Lượt xem: 720
Tuy ta là nữ tử xấu xí nhưng lại có một phu quân mỹ mạo.
Phu quân vốn mắc bệnh tim, toàn dựa vào ta đi sớm về tối bán hoành thánh, tích góp chút bạc xem bệnh.
Hắn lập lời thề non hẹn biển, nói trái tim Tạ Dao của hắn đời này chỉ thuộc về A Mãn ta.
Về sau bệnh tim của phu quân đã khỏi hẳn, hắn trở thành thiếu tướng quân, cuối cùng để ta làm thiếp, còn hắn cưới biểu muội Hầu phủ làm chính thê.
Hắn ôm biểu muội Hầu phủ, trong mắt tràn đầy thâm tình: “A Mãn chỉ là nữ tử bình thường, sao có thể sánh bằng nàng văn võ song toàn, sao có thể đảm đương chức vị phu nhân thiếu tướng quân?”
Nhưng hắn không biết…
Không phải trời sinh ta không biết nói chuyện, chỉ là sinh ra đã là miệng quạ đen, chỉ cần há miệng đã muốn mạng người.
Vì bảo vệ hắn bình an thuận lợi, ta mới không dám nói một tiếng, giả bộ câm điếc rất nhiều năm.
Hắn đã bạc tình như thế thì ta sẽ không giả bộ nữa!
1.
Phu quân muốn làm lễ thành thân vì ta, vẻ vang nghênh đón ta qua cửa.
Tuy ta và Tạ Dao từng bái thiên địa ở thôn Đào Hoa, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Nhưng phủ tướng quân trọng lễ nghĩa, nói như vậy không hợp quy củ, phải đủ lục lễ mới được bái đường, sau đó còn phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa bát phương cùng uống rượu chén rượu mừng.
Ta vui mừng không kìm được, tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, khách đến phủ tướng quân đã chật kín chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Ta mong mỏi chờ giờ lành để đến tiền sảnh bái đường.
Trên người là bộ hỉ phục màu hồng, là phu quân tự mình chọn cho ta.
Tơ lụa trơn trượt, mềm mại như nước chảy, đây là lần đầu tiên ta mặc trang phục này.
“Xem như A Mãn cô nương đạt được mong muốn rồi.”
Bọn nha hoàn vui sướng hớn hở, lần lượt đến chúc mừng ta, sợ ta nghe không hiểu, lại ra dấu lặp lại một lần.
Từ khi tới phủ tướng quân, phu quân liền lệnh cho hạ nhân toàn phủ học cách nói của người câm điếc, không để ta phải khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuc-tinh-a-man/chuong-01.html.]
Nghe các nàng trêu ghẹo, ta khó nén ngượng ngùng, dựa theo quy củ mà ma ma dạy, bắt đầu ném hạt dưa vàng ra ngoài.
Buổi trưa mặt trời đang gay gắt, ta đang canh giữ bên cửa sổ gật gà buồn ngủ, bên tai vang lên âm thanh cao vút vang dội:
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái…”
Ta chợt giật mình, c.h.ế.t rồi, thiếu chút nữa đã lỡ giờ lành rồi.
Ta bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nhấc làn váy chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới nha hoàn phía sau đang lo lắng kêu to.
Giữa tiền sảnh, phu quân Tạ Dao của ta mặc hỉ bào màu đỏ thẫm, mắt sáng mỉm cười, đang bái đường với người khác.
Thấy ta thất kinh xông vào, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc:
“A Mãn, nàng tới đây làm gì?”
Nha hoàn Thanh Đào thở hồng hộc giữ chặt ta: “Cô nương mau trở về đi, chớ quấy nhiễu thiếu tướng quân cùng phu nhân bái đường.”
Phu nhân?
Nữ tử cùng phu quân bái đường quay mặt lại, chính là biểu muội Hầu phủ Tống Tích Vân.
Sắc mặt ta trắng bệch, hốt hoảng lui về phía sau.
Nàng ta cũng mặc hỉ bào màu đỏ rực rỡ, khác biệt một trời một vực với hỉ phục hồng nhạt trên người ta. Nàng ta nở nụ cười như có như không:
“A Mãn cô nương cho rằng, ngươi mới là chính thê của phu quân ư?”
Vừa dứt lời, tân khách ở đại sảnh đều cười ra tiếng, ánh mắt đánh giá ta vừa mang theo sự xem thường, lại có chút thương hại.
Ta chỉ là nha đầu quê mùa, chưa từng biết trong gia tộc lớn, nữ tử mặc hỉ phục đỏ rực…
Mới là chính thất.
2.
Ánh đèn chập chờn chiếu lên thân ảnh tịch liêu bên cửa sổ phía tây trong gian phòng, nước mắt như rủ xuống.
Long phượng hoa chúc ngụ ý phu thê trăm năm hảo hợp, thiếp thất vốn không xứng dùng cái này.