PHƯỢNG HOÀNG KẾ - Chương 10: Âm mưu thâm độc, lời nói dối trá.
Cập nhật lúc: 2024-10-12 22:29:23
Lượt xem: 52
Ta đang định mở miệng mắng người, nhìn thấy người đến, tất cả cảm xúc đều bình tĩnh lại trong chớp mắt.
Ta vẻ mặt không vui hỏi y: "Huynh đến làm gì?"
Cố Quân nhìn ta, cẩn thận nắm lấy tay ta, vẻ mặt dường như vô cùng đau khổ.
"Vô Ưu, ta không ngờ lại như vậy."
Ta tức giận đến mức bật cười: "Huynh không ngờ? Sao huynh lại không ngờ chứ?"
Tất cả mọi chuyện, chẳng phải là trò hề do y và Hình Bộ lão đầu cùng Thái tử bày ra sao, muốn lôi lão đầu nhà ta xuống ngựa hoặc là ép lão đầu tham gia vào cuộc tranh quyền đoạt vị này?
"Muội nghe ta giải thích, Vô Ưu."
Ta hất tay y ra, lạnh lùng nói: "Được, ta nghe, huynh nói đi."
Cố Quân dường như cho rằng ta đã d.a.o động, bắt đầu màn kịch của y.
Y thâm tìnhh mà nói: "Ta vốn định đưa muội đi, Vô Ưu, ta cũng không nỡ nhìn nữ tử mình yêu gả cho nam nhân khác, nhưng mà, ai ngờ lại bị phụ thân ta biết được, là ông ấy đã tố cáo với Hoàng Thượng."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Hình Bộ lão đầu không tính là ngu ngốc, nhưng nhi tử ông ta thật sự không thông minh.
Đáng tiếc là, ta cũng không còn là Mộc Vô Ưu cố chấp, giả ngốc giả ngây ngày xưa nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-hoang-ke/chuong-10-am-muu-tham-doc-loi-noi-doi-tra.html.]
"Những lời huynh nói là thật sao?"
Ta mắt ngập nước, những năm này, diễn xuất của ta vốn luôn không tệ.
"Là thật, Vô Ưu, muội hãy tin ta."
Y lại nắm lấy tay ta, lần này, ta không hất ra.
Ta cúi đầu, trong đôi mắt ngấn lệ lại lóe lên một tia tàn nhẫn.
Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa, tất cả cảm xúc đều bị che giấu, chỉ còn lại sự ngốc nghếch vô tri mà Cố Quân quen thuộc nhất.
"Ta tin huynh, Cố Quân. Nhưng mà, ta không dám bỏ trốn nữa rồi."
Cố Quân thấy ta trả lời như vậy, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ khó giấu.
Tên tiểu nhân giả nhân giả nghĩa, thật sự quá ngu xuẩn.
Y nhét một cái lọ vào tay ta, vừa nhét vừa nói:
"Những ngày này, muội cứ ngoan ngoãn chuẩn bị xuất giá, đợi đến ngày đại hôn của muội, sẽ là lúc phòng thủ của cả kinh thành lỏng lẻo nhất, đến lúc đó muội hãy bỏ thuốc mê trong lọ này vào rượu của Ngũ hoàng tử, hắn sẽ hôn mê bất tỉnh, ta sẽ đến đưa muội đi."
Ta nắm chặt lọ thuốc, lo lắng bất an nói: "Dù sao hắn cũng là Ngũ hoàng tử, nếu làm hắn bị thương..."
Y đặt tay lên vai ta, an ủi: "Sẽ không đâu, chỉ là thuốc mê thôi, để hắn ngủ một lúc mà thôi."
"Nhưng mà, chúng ta có thể trốn đi đâu chứ?"