Phượng Hoàng Nhỏ - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:30:02
Lượt xem: 2,550
Ta hỏi: "Có phải huynh thích ta không?"
Hắn nói: "Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta: "Tại sao lại là ta?"
Khai Dương khẽ cười một tiếng, "Chuyện này phải bắt đầu từ hơn một ngàn năm trước."
9
Hơn một ngàn năm trước, Khai Dương thượng thần liên tiếp xử lý mấy con hung thú thượng cổ gây rối, sát khí quá nặng, khó tránh khỏi bị phản phệ, sát khí bùng phát.
Bế quan mấy tháng, vẫn không thể nào áp chế được sát khí trong cơ thể.
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, sẽ từ thần sa ngã thành ma, đánh mất lý trí. Từ thần sa ngã thành ma, vốn dĩ là điều mà thần tộc sợ hãi nhất, huống chi là người có võ công cái thế như Khai Dương thượng thần.
Chỉ có thể đến Tây Thiên dưới trướng Phật Tổ để hóa giải sát khí trong cơ thể.
Chỉ là với thân phận như hắn, nếu để cho đám yêu thú âm mưu làm loạn thiên hạ kia biết được hắn lại bị phản phệ, nhất định sẽ nhân cơ hội tấn công.
Vì vậy, hắn chỉ có thể hóa thân thành Lục đồ đệ dưới trướng Phật Tổ.
Nhưng mà, Tây Thiên thật sự rất nhàm chán, không phải đang đàm kinh luận đạo thì chính là đang ngồi thiền tu hành.
Trên trán mỗi người như thể khắc ba chữ vô dục vô cầu.
Mà mỗi vị thượng thần đến tìm Phật Tổ, đều như thể khắc trên trán sáu chữ: Nơi cửa Phật thanh tịnh, cần kính trọng, không được lớn tiếng ồn ào!
Vì vậy, Khai Dương ngay cả một người để nói chuyện phiếm cũng không tìm được.
Cũng bởi vậy, khi mà có một ngày nọ, trên pháp hội của Phật Tổ, hắn đang ngủ mơ mơ màng màng bị người ta đẩy tỉnh, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khích, chủ nhân của khuôn mặt nhỏ nhắn đó còn thỉnh giáo hắn tại sao có thể ngủ ngon lành như vậy trên pháp hội của Phật Tổ.
Hắn cũng phấn khích.
A!
Tây Thiên rốt cuộc cũng có người không sợ trời không sợ đất giống như hắn.
Tốt lắm, tốt lắm.
Nhìn kỹ một chút, lại thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cho đến khi chủ nhân của khuôn mặt nhỏ nhắn kia tự giới thiệu mình, Khai Dương mới nhớ ra, thì ra là con chim nhỏ Phượng Hoàng mà hắn đã tiện tay cứu khi truy sát Mị Thù lần trước.
Vì vậy, Khai Dương liền lừa gạt nàng, hơn nữa còn lừa gạt một cách không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Đưa cho nàng một cái mặt nạ, lừa nàng nói Phật Tổ không làm chuyện mất mặt như ra tay đánh người.
Tiểu Phượng Hoàng tin là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-hoang-nho/chuong-10.html.]
Từ đó về sau, mỗi lần Phật Tổ khai giảng, nàng đến, còn nhất định phải đeo cái mặt nạ kia.
Khai Dương không nói cho nàng biết, kỳ thật là Phật Tổ căn bản lười quản người nghe phía dưới có đang ngủ hay không, Phật Tổ luôn tin tưởng vạn sự tùy duyên.
Không cưỡng cầu.
Cho nên, hai người bọn họ ở phía dưới ngủ đến mức ngáy o o, Phật Tổ cũng lười nhìn thêm một cái.
Ngược lại là những vị thần tiên khác đến nghe Phật Tổ giảng kinh rất bất mãn, thường xuyên dùng ánh mắt lên án hai người bọn họ thật to gan, bất kính với Phật Tổ.
Khai Dương liền nhìn tiểu Phượng Hoàng đang gối đầu lên tay mình, tiểu Phượng Hoàng không biết mơ thấy gì, mà nước miếng đã chảy ra rồi.
Khai Dương: "..."
Con chim nhỏ Phượng Hoàng này thật sự là tâm địa rộng lớn.
Nhưng mà lại rất hợp khẩu vị của hắn, bởi vậy, khi có vị thần tiên nào đó dùng ánh mắt lên án nàng, Khai Dương liền thả uy áp ra, uy áp của hắn gần như là cao nhất nhì thần tộc rồi, không có mấy vị thần tiên có thể chịu đựng được.
Thời gian lâu dần, bên cạnh hai người bọn họ gần như là trống không.
Phật Tổ nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu.
Khai Dương phát hiện mình thích con chim nhỏ Phượng Hoàng là khi nào?
Có lẽ là từ lúc tiểu Phượng Hoàng vì cảm kích hắn có thể để cho nàng ngủ ngon lành như vậy trên pháp hội của Phật Tổ, mà cố ý đến đưa rượu, nướng cá cho hắn.
Hắn khen tay nghề của tiểu Phượng Hoàng rất tốt.
Mắt tiểu Phượng Hoàng sáng lên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, nói: "Đúng không, rất ngon đúng không, nếu Lục gia thích về sau ta thường xuyên làm cho huynh ăn."
Lúc nói lời này, nàng nghiêng đầu nhìn Khai Dương đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt hạnh long lanh, khóe miệng khẽ nhếch. Dưới ánh mặt trời, nàng xinh đẹp, kiêu sa, tựa như cả thế giới này đều không lọt nổi vào mắt.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của nàng lướt qua gò má Khai Dương, hắn ngửi thấy mùi hoa hải đường thoang thoảng trên tóc nàng.
Khai Dương trong lòng rung động, đột nhiên bị hai chữ "về sau" trong câu nói của nàng chạm đến.
Thần sinh bốn vạn năm, lần đầu tiên cảm thấy hai chữ "về sau" lại tốt đẹp như vậy. Nếu về sau có con chim nhỏ Phượng Hoàng này làm bạn, thần sinh nhất định sẽ không nhàm chán.
Sự thật chứng minh, quả thật là như vậy.
Từ khi có thêm con chim nhỏ Phượng Hoàng này trong cuộc sống, cuộc sống của hắn trôi qua rất thú vị. Nhân gian đi săn, Tây Hải câu cá, Nam Cực vớt người...
Thỉnh thoảng, tiểu Phượng Hoàng cũng sẽ nói chuyện phiếm về các vị thượng thần trong thần tộc với hắn, mỗi khi nhắc đến Khai Dương thượng thần, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
Khai Dương trong lòng mừng thầm, tốt quá, tiểu Phượng Hoàng cũng thích hắn.
Phượng tộc niết bàn coi như là trưởng thành, vốn dĩ hắn định chờ tiểu Phượng Hoàng trưởng thành sẽ đến Phượng tộc cầu hôn.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, lúc tiểu Phượng Hoàng biết hắn chính là Khai Dương, biểu cảm trên mặt sẽ phong phú biết bao nhiêu.