Phượng Hoàng Tự Ấp Nở Phu Quân - Chương 2+3
Cập nhật lúc: 2024-04-19 20:04:04
Lượt xem: 619
2.
Nói đến đây, tại sao ta lại có ba quả trứng nhỉ?
Hồi đó, mẫu thân ta ôm một quả trứng phượng hoàng đưa cho ta, mỹ miều gọi đó là phu quân tương lai của ta.
Ta nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy quả trứng này thật sự là… không đẹp lắm.
Ta cũng không tin lắm vào thẩm mỹ của mẫu thân, hơn nữa nếu nó thay lòng đổi dạ thì phải làm sao?
Nói chính xác hơn là… nếu nó lớn lên mà thay lòng đổi dạ thì phải làm sao?
Vì vậy, ta đã lén lút tự tìm thêm một quả trứng, chính là tên tiểu tử Bạch Quyết kia.
Một hôm, ta đang vui vẻ ấp trứng, không ngờ có thứ gì đó đụng vào ta.
Ta nhìn lại, thì ra cũng là một quả trứng.
Quả trứng này trông rất kỳ lạ, thế mà lại có màu đen, trên đó còn có vân màu vàng kim.
Ta tìm một vòng mà không thấy chủ nhân của quả trứng, đun sôi nước, bắc nồi sắt lên, đang chuẩn bị hầm ngỗng trong nồi sắt… à, không, là hầm trứng.
Không ngờ quả trứng này như mọc cánh vậy, thế mà lại nhảy ra khỏi nồi sắt.
Làm sao được.
Anan
Ta lại bỏ nó vào, kết quả nó lại nhảy ra.
Bỏ vào.
Nhảy ra.
Liên tiếp mấy lần.
Cuối cùng, ta tức giận lật tung nồi: "Ta không ăn nữa là được chứ gì?"
Càng đáng đánh hơn là, quả trứng này còn cọ cọ bên chân ta, như thể vui mừng lắm vậy.
Cái này… đây là chuyện mà người ta có thể chịu đựng được sao?
Được rồi, ta không phải là người.
Trong cơn tức giận, ta nhét nó vào ổ của mình, hóa thành nguyên hình, ngồi bẹp xuống.
Nhóc con, ngươi đừng đắc ý vội.
Bà đây còn trị không được ngươi sao muhahaha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-hoang-tu-ap-no-phu-quan/chuong-23.html.]
3.
"Không được không được, ta không muốn hủy hôn đâu." Chước Nhiên biến thành tiểu phượng hoàng lăn lộn dưới chân ta, chưa lăn được mấy vòng thì lông đã dính đầy tro, đúng là giống như một chú gà con bẩn thỉu.
Ta không phải là người dễ khuất phục như vậy: "Ta mới không cần quả trứng của ngươi."
Xong rồi, toi rồi, ta vừa nói gì vậy?
Quả nhiên Chước Nhiên lập tức lật người dậy, như được tiêm m.á.u gà vậy, hai mắt sáng rực: "Đúng vậy, ngươi không cần trứng của ta, ngươi cần ta."
Ta: Ăn nói xà lơ.
Thế mà tên nhóc này lại tỏ vẻ ngây thơ ngơ ngác, ta nổi hết cả da gà.
May mà Mặc Lan đã giải vây cho ta, y vốn ít nói, lúc này vành tai đã đỏ ửng, trên khuôn mặt nhỏ cũng lộ vẻ thẹn thùng.
Bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay ta, giọng nói nhẹ bẫng: "Ta, ta cũng có thể cho ngươi xem đuôi của ta."
Nói rồi, lại như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt y trở nên ảm đạm, buông tay ta ra.
"Thôi vậy, đuôi của ta… xấu xí như vậy."
Mặc Lan là một con rồng đen nhỏ, đuôi cũng có màu đen, vì vậy thường buồn phiền vì điều này.
Còn một điểm nữa là, không giống như thần long của Thiên tộc, y là ma long của Ma tộc, ở Tứ giới ai cũng muốn đánh, trừ Ma tộc.
Cũng may ta đã che giấu màu mắt của y, nên thế nhân không biết y thực ra đến từ Ma tộc.
Ta xoa đầu y: "Sao lại như vậy được?"
Nhưng đồng thời, một giọng nói khác vang lên, gần như cùng lúc với ta.
Bạch Quyết ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Xấu xí lắm, nhìn đuôi của ta đẹp biết bao."
Hắn ta biến ra chiếc đuôi màu trắng, dưới ánh nắng mặt trời, nó tỏa sáng lấp lánh, từng mảnh vảy đều lấp lánh ánh sáng.
Mặc Lan cúi đầu, quay người bỏ chạy.
Ta nổi giận trong lòng, quát to với hắn ta: "Bạch Quyết, sao ngươi có thể nói như vậy?"
Hắn ta dường như không tin ta lại quát lên với hắn ta như vậy, đôi mắt chớp chớp hai cái, dưới ánh nắng mặt trời, nước mắt lấp lánh.
Ngay sau đó, hắn ta nắm chặt nắm đấm, khóe mắt đỏ ửng, gào lớn: "Ngô Ngô, tại sao trong mắt ngươi chỉ có hắn mà không nhìn thấy ta?"
Nói xong, hắn ta còn chế giễu cong môi.
Nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Không đúng, ít nhất thì con phượng hoàng ngốc kia còn có thân phận là vị hôn phu của ngươi."
"Còn ta thì chẳng có gì cả."