PHƯƠNG PHÁP HỒI SINH TÌNH YÊU CỦA TÔI - C8
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:33:10
Lượt xem: 10
12
Mùa hè tháng tám, tiếng ve kêu om sòm, gió nhẹ thổi hiu hiu.
Trên đường về nhà tôi thấy có một bà cụ đang bán đậu hũ thúi mà Giang Dư thích ăn nhất.
Đậu phụ thúi được bà chiên giòn tan, rưới nước sốt cay thơm ngon, rắc lên một nắm rau thơm, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi đã mua hai phần.
Lòng tràn đầy vui sướng trở về nhà.
Trên đường đi, tôi đã nghĩ đến việc phải giải thích thế nào với Giang Dư lúc tôi ra ngoài.
Quả nhiên, Giang Dư đã tỉnh, tất cả các phòng đều sáng đèn.
Anh ấy chắc đang chờ tôi quay lại.
"Giang Dư, em đã về rồi."
Trong phòng ngủ chậm chạp không có tiếng trả lời.
Tôi tiếp tục gọi: "Giang Dư, anh mau ra ngoài ăn đậu hũ thúi đi, đậu hũ thúi vừa thơm vừa giòn đây."
Hả?
Tôi đặt thức ăn xuống và mở cửa phòng ngủ nhưng không có ai bên trong.
Tôi liên tiếp mở cửa nhà vệ sinh, thư phòng, phòng khách......
Không có ai cả.
Đang muốn gọi điện thoại, mới phát hiện điện thoại di động của tôi vừa hết pin.
Vừa sạc điện, tôi liền phát hiện điện thoại của Giang Dư vẫn còn ở trong phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phuong-phap-hoi-sinh-tinh-yeu-cua-toi/c8.html.]
Tôi hoàn toàn không liên lạc được với anh ấy.
Lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có sấm sét, một cơn bão dữ dội sắp ập xuống. Tay tôi không ngừng run rẩy.
Ngày máy bay của Giang Dư bị tai nạn, cũng là vào một ngày mưa giữa hè.
Một tiếng sấm rền vang, sau lưng tôi rét lạnh, tôi đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai cũng chỉ còn lại những lời mà Giang Phái đã từng uy h.i.ế.p tôi.
"Tang Ninh, Giang Dư sống lại như thế nào, cô cho rằng chỉ có mình cô biết sao?"
"Cô có tin hay không, hắn sống như thế nào, tôi có thể làm cho hắn c.h.ế.t như thế đấy."
"Có phải không có Giang Dư, cô có thể một lần nữa yêu tôi?"
Giang Phái là một người điên.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt cố gắng nói chuyện với hệ thống.
Tôi:【 Hệ thống, người chơi đối lập tôi có phải là Giang Phái không? 】
Hệ thống không trả lời tôi.
Tôi thay đổi câu hỏi: 【 Hệ thống, Giang Dư biến mất có phải liên quan đến Giang Phái không? 】
Vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.
Trái tim thật vất vả mới bình phục lại một lần nữa nhảy dựng lên.
Tim tôi lỡ nhịp, nỗi hoảng sợ ập đến.
Tôi không thể ngồi yên được nữa, cầm ô lao vào trong màn mưa.
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn độn, nhắm mắt lại là hình ảnh chiếc máy bay gặp nạn ngày ấy.
Tôi điên cuồng chạy tới quán bar, vừa chạy vừa gọi tên Giang Dư.