QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 10 - FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:16:52
Lượt xem: 138
Giống như bị choáng ngợp, qua một lúc lâu, Kỷ Trầm thốt lên: “Đẹp quá.”
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy cười: “Đúng vậy, đẹp thật.”
Tôi không ngờ Kỷ Trầm bỗng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi đột ngột chạm nhau.
Tôi cứ nhìn cậu ấy từng chút một tiến lại gần, không dám thở mạnh.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, chỉ chạm một cái rồi rời đi.
Kỷ Trầm nhướng mày, cười một cái: “Đường Khả, đây là cái em nợ anh.”
Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi không phản ứng kịp, sau mới nhớ ra.
Trong phòng thiết bị, tôi đã hôn trộm cậu ấy.
Hóa ra cậu ấy vẫn tỉnh táo?
Rồi Kỷ Trầm đưa tôi về nhà, khi chia tay, tôi nhìn cậu ấy thật sâu.
“Kỷ Trầm, tạm biệt.”
Cậu ấy gật đầu: “Ừ, sau kỳ thi đại học gặp.”
Tôi nhìn bóng dáng Kỷ Trầm dần biến mất, cho đến khi trở thành một điểm.
Tôi khẽ thì thầm: “Kỷ Trầm, không bao giờ gặp lại.”
Cuối cùng tôi theo bố mẹ đến Bắc Kinh.
Tôi không hề hối hận.
Tôi là cô gái đầu tiên ngắm bình minh cùng Kỷ Trầm.
Nếu tôi không thể trở thành người cuối cùng của Kỷ Trầm, thì hãy là người đầu tiên của cậu ấy.
Bạn nói xem.
Trên thế gian này, điều gì khó chịu nhất.
Chuyển đến một môi trường mới, tâm trạng của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ không phải do việc học lớp 12 quá nặng nề, mà tôi lại quá cố gắng, nên mới đột ngột mắc trầm cảm.
Nhưng may mắn là bố mẹ tôi không từ bỏ tôi, họ đưa tôi đến Bắc Kinh, chứng trầm cảm của tôi đã được điều trị rất tốt.
Họ đã rất lo lắng vì bệnh tình của tôi, cuối cùng quyết định định cư ở Bắc Kinh.
Việc định cư ở Bắc Kinh không phải dễ dàng, may mắn là dì tôi cũng ở Bắc Kinh, hình như còn mở một nhà hàng, chúng tôi tạm thời ở lại nhà dì.
Dì ấy rất chào đón chúng tôi, sau khi biết tình hình của tôi, dì ấy cũng nói rằng tôi nên học lại một năm, và nhất định phải thi đại học.
Tôi đã tuân theo ý kiến của dì, học lại một năm.
Mặc dù lớp mới không có Nhan Đình, không có Trịnh Vọng, cũng không có Kỷ Trầm.
Vào ngày nhận thông báo trúng tuyển của Bắc Đại, tôi có chút bối rối. Mẹ ôm tôi vừa khóc vừa cười, nhưng trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Kỷ Trầm thì sao? Kỷ Trầm có đậu vào Bắc Đại không?
Hai năm trôi qua, tôi vẫn không có can đảm để gọi điện cho Kỷ Trầm, tôi gọi cho Nhan Đình.
Tôi kể cho cô ấy về tình hình của mình, tôi cảm thấy cô ấy như sắp phát điên.
“Bà đây không muốn chơi với cậu nữa! Nghỉ chơi! Việc lớn như vậy mà cậu không nói với tớ? Số điện thoại cũng đổi, WeChat cũng không trả lời? Ít nhất cậu cũng phải gửi cho tớ một bức thư chứ! Cậu có biết trong hai năm qua tớ đã hỏi bao nhiêu người về cậu không?! Nếu không phải hôm nay vì Kỷ Trầm thì cậu nói xem! Cậu định bao giờ mới gọi điện cho tớ! Tớ tức c.h.ế.t mất, thật sự tức c.h.ế.t mất! Đường Khả, cậu đúng là chị em tốt của tớ! Cậu đừng để bà đây gặp được cậu, nếu không tớ sẽ đánh cho m.ô.n.g cậu nở hoa đấy!”
Sau khi nghe Nhan Đình xả xong, tôi kiên nhẫn dỗ dành một hồi. Cô ấy không vui nói: “Không chỉ mình tớ đâu, Kỷ Trầm cũng như phát điên, liên tục gọi điện cho tớ hỏi cậu ở đâu. Thời gian đó nhìn cậu ấy cứ như người mất hồn. Ôi chao, tớ thấy Kỷ Trầm có vẻ thật lòng thích cậu đó Khả Khả.”
Trong lòng tôi chua xót: “Vậy, cậu ấy có đậu vào Bắc Đại không?”
“Kỷ Trầm có thể không đậu vào Bắc Đại sao?”
Vậy là cậu ấy đã đậu.
Ngày đầu tiên đến Bắc Đại đăng ký, tôi đã chạy đến ký túc xá nam. Ban đầu tôi định chờ ở dưới lầu, nhưng ngồi chờ mấy ngày vẫn không thấy Kỷ Trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/qua-doi-xao-xuyen/10-full.html.]
Chẳng lẽ cậu ấy không ở ký túc xá?
Khi tôi đang ngồi xổm tê cả chân, một chàng trai đi qua hỏi tôi: “Bạn học có việc gì không?”
Kỷ Trầm ở đâu cũng sáng chói, ở đây cũng giống vậy chứ?
“Tôi… Tìm Kỷ Trầm.”
Cậu ta cười hiểu ý: “Lại là một người tìm Kỷ Trầm. Kỷ Trầm không ở ký túc xá, cậu ấy ở bên ngoài. Trời ạ, sao mấy cô gái nhỏ các cậu lại có nhiều người tìm cậu ấy như vậy, sao không ai tìm tôi nhỉ?”
Tôi nắm chặt cổ tay cậu ta, có chút lo lắng: “Cậu ấy ở đâu?”
Cậu ta cười, đưa cho tôi một địa chỉ: “Người bình thường tôi không cho đâu, nhưng thấy cậu ngồi chờ mấy ngày rồi nên tôi mới nói cho cậu.”
Tôi lao ra ngoài, quên cả cảm ơn cậu ta.
Địa chỉ là một tòa chung cư đơn, tôi tìm đến đó.
Đứng ngoài cửa, tôi tự nhủ không được căng thẳng, hít thở sâu vài lần mới lấy đủ can đảm bấm chuông.
Tôi chờ vài phút, không ai mở cửa. Tôi vừa định ấn tiếp thì từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc.
“Cậu tìm ai?”
Quả thật, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Tôi mỉm cười quay đầu nhìn cậu ấy, khóe môi nhếch lên.
“Lâu rồi không gặp, Kỷ Trầm.”
Ban đầu Kỷ Trầm nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ấy tràn đầy vẻ không thể tin được. Một lúc sau, ánh mắt cậu ấy sáng lên, rồi đột nhiên lao tới ôm chặt tôi.
Tôi ôm chặt lấy eo gầy của Kỷ Trầm.
Là cái ôm ấm áp đó, là người mà tôi quen thuộc.
“Tại sao… Lại im lặng bỏ đi…” Kỷ Trầm khàn giọng hỏi tôi, trong giọng nói đầy sự uất ức, tôi kìm nén nước mắt sắp rơi, cười nói.
“Sẽ không như vậy nữa, Kỷ Trầm, em đã trở lại.”
Nghe vậy, cậu ấy buông ra, nhẹ nhàng tựa trán đầu vào tôi, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.
“Khả Khả, anh nhớ em lắm.” Giọng nói Kỷ Trầm vừa quyến rũ vừa u ám.
Tôi nhón chân ôm lấy cổ cậu ấy, nở nụ cười: “Em cũng vậy.”
“Ôi, em học lại một năm cuối cùng cũng đậu vào Bắc Đại, nhưng không muốn ở ký túc xá, thật khó xử.”
“Anh trả tiền điện nước, em trả tiền thuê nhà, giao dịch này có lãi không?”
“Em mới đến Bắc Kinh không quen, lại không có tiền thì phải làm sao đây?”
“Anh có, anh nuôi em.”
“Nghe cũng hay, nhưng…”
Kỷ Trầm ôm chặt lấy eo tôi, đẩy tôi lên, vững vàng tựa vào cửa.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
“Việc gì anh cũng có thể giúp em, chỉ cần em hứa với anh một điều.”
“Anh nói đi.”
Ánh sáng trong mắt Kỷ Trầm bỗng nhiên tắt ngúm: "Đừng rời xa anh, dù có đi cũng hãy nói với anh một tiếng."
Một phần nào đó trong trái tim tôi bị đập mạnh, tôi đau lòng ôm lấy đầu Kỷ Trầm.
"Em sẽ không rời xa anh."
Em sẽ mãi mãi ở bên anh, cho đến khi anh không còn cần em nữa.
Em nói là sẽ không.
Em nói là mãi mãi.
(Hết)