QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:14:18
Lượt xem: 111
Đến ngày hội thể thao, mọi người đều thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Khi lớp phó thể dục hỏi ai tham gia chạy điền kinh 3000 mét, tôi giơ tay cao hơn bất kỳ ai.
“3000?” Kỷ Trầm thấp giọng nói. Tôi mất một lúc mới nhận ra cậu ấy đang nói với mình, tôi mỉm cười: "Đúng rồi, hồi cấp hai tôi toàn chạy đường dài."
Thành tích cũng không tệ.
Khai mạc hội thể thao làm mọi người rất phấn khởi, sau khi lễ khai mạc kết thúc, các cuộc thi liên tiếp diễn ra.
Chạy 3000 mét sẽ diễn ra vào ngày cuối, vì thế hai ngày trước đó tôi chỉ l.à.m t.ì.n.h nguyện viên phát nước và viết chữ.
Trong vòng loại, tôi đã đạt thành tích đứng thứ hai.
Khi vào chung kết, ban đầu tôi nghĩ lần này cũng vậy, không lấy được giải nhất thì cũng có giải nhì hoặc ba, nên khi nghỉ ngơi tôi vào phòng thay đồ thay giày và đến sân khởi động.
Đột nhiên, dưới chân tôi truyền đến một cơn đau nhói, đau đến mức tôi gần như không đứng vững.
Tôi nhíu mày ngồi xuống kiểm tra, hóa ra dưới lòng bàn chân có một cây đinh gù.
Nó cắm chặt vào gót chân tôi, đã rỉ máu.
Xung quanh có một đám người, tôi cắn răng định rút chiếc đinh ra, thì có một đôi tay giữ chặt hành động của tôi.
“Đến phòng y tế.” Là Kỷ Trầm.
Tôi đứng lên bằng một chân: “Nhưng mà cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
Kỷ Trầm lạnh lùng liếc tôi một cái: “Vậy thì cậu cố gắng thi đi, làm hỏng đôi chân này không phải tốt hơn sao.”
Tôi muốn tiếp tục nói, nhưng Kỷ Trầm không cho tôi cơ hội. Cậu ấy bế ngang tôi lên đi về phía phòng y tế, những lời tôi định nói đều bị nuốt xuống, tai tôi cũng đỏ bừng.
Nhiều người đang nhìn, xong rồi, ngày mai chắc hắn sẽ lên hot search của trường.
Suốt dọc đường, Kỷ Trầm đều giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời. Cho đến khi y tá trường rút đinh ghim ra, tôi không nhịn được kêu lên, cậu ấy mới khẽ nói: “Nhẹ tay chút.”
Y tá: “Đã nhẹ nhàng lắm rồi!”
Kỷ Trầm nhíu chặt mày, vẻ mặt cậu ấy hết sức căng thẳng nhìn hành động của y tá.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhỏ giọng nói: “Cũng… Không đau lắm.”
Nghe tôi nói vậy, cậu ấy quay đầu khẽ liếc tôi một cái.
Tôi lập tức cúi đầu, khí chất của Kỷ Trầm quá mạnh, khi cậu ấy tức giận thì càng đáng sợ hơn.
Nhưng… Tại sao cậu ấy lại tức giận chứ?
Cho đến khi ánh nắng chiều tắt hẳn, y tá mới dừng tay: “Xong rồi, chú ý đừng để dính nước vào. Mấy ngày này em không được vận động mạnh, nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi vội gật đầu: “Cảm ơn cô, phiền cô rồi ạ.”
Tôi cử động chân một chút, cảm thấy vẫn có thể đi. Tôi chuẩn bị xuống giường, Kỷ Trầm đi đến giữ vai tôi lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Trầm với vẻ khó hiểu, cậu ấy mím môi: “Vừa mới nói không được vận động mạnh.”
Sau đó Kỷ Trầm nửa quỳ xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Lên đi.”
Đây… Là muốn cõng tôi sao??
Tôi có tài cán gì? Tôi có xứng không?
Khi tôi đang phân vân không biết có xứng hay không, Kỷ Trầm đã nắm tay tôi, kéo tôi gần vào vai cậu ấy, vững vàng cõng tôi lên.
Vì đang trong thời gian thi đại hội thể thao, không có tiết tự học buổi tối.
Trong trường không có nhiều người.
Khi nằm trên vai Kỷ Trầm, tôi cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi quyết định mở miệng hỏi cậu ấy: “Kỷ Trầm… Có phải hôm nay cậu tức giận không?”
“Ừ.”
Cậu ấy trả lời ngắn gọn, khiến tôi không biết nói gì.
“Vậy… Tại sao cậu lại tức giận?”
Kỷ Trầm dừng bước, không trả lời tôi, lại một khoảng im lặng dài.
Kỷ Trầm đưa tôi về đến nhà, sau khi tôi nói tạm biệt với cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/qua-doi-xao-xuyen/4.html.]
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy bỗng vang lên sau lưng tôi.
“Đừng để có lần sau nữa.”
“Hử?”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi chưa kịp nghĩ kỹ về ý nghĩa trong câu nói của Kỷ Trầm, cậu ấy đã quay người rời đi.
Cho đến khi bóng dáng gầy gò của cậu ấy từ từ trở thành một điểm nhỏ, tôi mới khập khiễng lên lầu.
Dự đoán của tôi không sai.
Ngày hôm sau, tôi vừa bước vào lớp, lớp học ồn ào lập tức im bặt.
Nhan Đình chạy đến nắm tay tôi: “Khả Khả, chân cậu không sao chứ?”
“Không sao, đã bôi thuốc rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Vì không thể chịu đựng nổi những ánh mắt kỳ quái từ bốn phương tám hướng, tôi quyết định bỏ túi sách xuống: “Có gì hỏi nhanh đi.”
“Đường Khả, cậu và đại thần Kỷ có chuyện gì thế?”
“Đúng vậy Đường Khả, đó là đại thần Kỷ đấy.”
“Thành thật khai báo, đến bước nào rồi!”
“Đêm qua mấy giờ các cậu về? Về bằng cách nào? Nghe nói là đại thần Kỷ cõng?”
Một loạt câu hỏi như sói đói vồ vập, đầu tôi ong ong đau, tôi ôm đầu, muốn tát mình hai cái.
“Tránh ra.”
Nghe thấy giọng lạnh lùng của Kỷ Trầm, tôi như thấy được cứu tinh.
Đám đông tự động tản ra, Kỷ Trầm đi đến chỗ ngồi, cúi đầu nhìn chân tôi: “Chân thế nào rồi?”
Tôi cười hề hề: “Khá hơn nhiều rồi, tớ mua nhiều bữa sáng, ăn chung nhé?”
Chắc hắn là vì tôi cười trông hiền lành, hoặc có thể hôm nay tâm trạng Kỷ Trầm quá tốt, cậu ấy lại gật đầu đồng ý.
“Đúng lúc chưa ăn.”
Tôi vui vẻ đưa chiếc bánh bao cho Kỷ Trầm. Cậu ấy ăn rất từ tốn, động tác thanh lịch, thật sự rất đẹp mắt.
Nhờ cái ôm công chúa của Kỷ Trầm trong hội thể thao, tôi đã nổi tiếng.
Theo sau đó là đủ loại câu hỏi và trò đùa ác ôn.
Chẳng hạn như khi tôi tìm sách trong ngăn kéo, sẽ tìm thấy một con chuột đồ chơi, làm tôi giật mình, hét lên. Kỷ Trầm bình tĩnh nhặt con chuột đó ném vào thùng rác, lạnh lùng liếc nhìn Tạ Thanh.
Rồi cậu ấy cầm cốc của tôi ra ngoài, khi quay lại đã mang về một cốc nước ấm đầy.
Hay như bài tập làm xong sẽ bị đổ mực lên, khiến tôi bị phạt đứng ở hành lang. vì không nộp được bài
Tôi ngẩng đầu lên trời, thở dài, tại sao người bị tổn thương luôn là tôi?
Rồi Kỷ Trầm cũng đi ra.
Cậu ấy cầm một quyển sách Vật lý, tựa vào cửa sổ, yên lặng đọc.
Tôi tiến lại gần: “Cậu không làm bài à?”
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Kỷ Trầm khẽ ừ một tiếng, tập trung lật trang sách trong tay.
Tôi hơi đắc ý: “Này Kỷ Trầm, hà cớ gì mà cậu được phong thần? Cậu còn không ghi bài tập!”
Kỷ Trầm nhíu mày, đóng sách lại nhìn tôi: “Quá đơn giản, tôi lười viết.”
Nụ cười đông cứng trên môi, tôi cố gắng tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Không phải cậu ấy đang chế nhạo mình ngu ngốc, mình nhất định phải bình tĩnh.
Kỷ Trầm nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang bị mình chọc tức, mở sách che mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Ngay cả bản thân cậu ấy cũng không biết, trong mắt mình có sự dịu dàng sắp tan chảy.
Sau đại hội thể thao, kỳ thi cuối kỳ đến gần.
Ngày nào tôi cũng ôm sách đọc đến nửa đêm, vẫn không có chút manh mối nào.