QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:15:09
Lượt xem: 114
Dù cho Kỷ Trầm có nhíu mày thì vẫn đẹp, gương mặt tinh xảo đến mức hơi quá đáng.
Chỉ là cậu ấy đột nhiên quay đầu làm tôi hơi bất ngờ, tôi vội vàng quay đi, định chạy.
Ai ngờ một vật thể lớn bay đến, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, trán đã bị đập mạnh, khiến tôi hoa mắt.
Tôi ôm đầu ngồi xuống, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
"Đường Khả?"
Xung quanh lập tức có một số người tụ tập lại.
Nhan Đình hơi tức giận: "Các cậu làm gì thế? Có biết chơi bóng không vậy? Bảo các cậu đánh bóng chứ không phải đánh người."
Hóa ra là các nam sinh trong lớp đang chơi bóng rổ, không may đánh trúng tôi.
"Đường Khả? Cậu có sao không?" Kỷ Trầm lại hỏi tôi một lần nữa, biểu cảm hơi nghiêm túc. Tôi sờ lên cục u trên trán, nói không đau thì là giả, nói đau... Lại khiến tôi có vẻ quá nhạy cảm.
Không ngờ tôi, người thường ăn nói lưu loát, lại im lặng.
Khi tôi đang nghĩ làm sao để nói cho phù hợp, trong đám đông có một giọng nữ vang lên: "Chỉ bị bóng đập một cái thôi, ra vẻ quá không."
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, chính là cô gái hôm đó cùng tôi mang thiết bị, sau đó vì đau bụng mà rời đi, tên gì nhỉ... Ừm, Tống Oánh.
Tống Oánh nói chuyện với giọng điệu châm biếm, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Cục sưng trên trán tôi vốn đã đau, mấy hôm nay Kỷ Trầm lại gần gũi với Tạ Thanh, trong lòng tôi đã đầy lửa giận mà không có chỗ nào để trút, cô ta lại tự mình đưa đến cửa.
Tôi nhặt bóng rổ lên, đứng dậy nhìn thẳng vào Tống Oánh: “Tôi cho cậu một cú nhé? Để cậu thử xem nào? Đúng là suy bụng ta ra bụng người.”
“Cậu…”
“Cậu gì chứ? Tôi cần cậu nhìn tôi ra vẻ à? Cậu có quyền gì mà ở đây chỉ trỏ?”
Tống Oánh trừng mắt nhìn tôi, tôi cười một cái: “Không phục? Không phục thì nói thẳng ra, tôi cho cậu một cú mà cậu không kêu thì coi như tôi thua.”
Nói xong, tôi giơ bóng rổ lên, Tống Oánh hoảng hốt, theo phản xạ lùi về phía Tạ Thanh. Tôi hơi thắc mắc, quan hệ hai người này tốt như vậy sao?
Tạ Thanh vẫy tay, cười như hòa giải: “Tất cả đều là bạn học, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài ha.” Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt giả tạo của cô ta nữa, quay người định đi thì bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.
Tôi quay lại, Kỷ Trầm nhíu chặt mày.
“Cái u trên trán cậu lớn như vậy, cậu không cảm nhận được sao?”
Tôi lườm cậu ấy một cái, đang định nói đi phòng y tế, Kỷ Trầm đã kéo tay tôi đi về phía phòng y tế.
Tôi cố gắng vùng ra nhưng không lại sức cậu ấy.
“Kỷ Trầm! Buông tay!” Tôi không muốn ngày mai lại lên hot search!
Kỷ Trầm đột nhiên dừng lại, tôi không kịp dừng lại, đ.â.m mạnh vào lưng cậu ấy.
Va phải cái bướu đó, đau hơn.
Đau đến mức nước mắt tôi chảy ra.
“Cậu… Cậu khóc gì vậy?” Rõ ràng Kỷ Trầm hoảng hốt, nói cũng bắt đầu lắp bắp. Tôi mạnh mẽ hất tay cậu ấy ra: “Tôi tự đi được! Cậu đừng chạm vào tôi!”
Tôi vừa nói vừa khóc đi về phía phòng y tế.
Vì vậy, ngày hôm sau có một hot search thế này.
Chấn động chấn động! Thế mà Kỷ Trầm làm một cô gái khóc chạy vào phòng y tế!
???
Sao tiêu đề này lại khiến người ta liên tưởng nhiều như vậy???
Không khí trong phòng y tế yên tĩnh đến kỳ lạ.
Kỷ Trầm khoanh tay dựa vào cửa sổ như thường lệ, lạnh nhạt nhìn hành động của y tá trường.
Y tá trường vừa bôi thuốc cho tôi, vừa lau mồ hôi trên trán.
Cuối cùng bôi thuốc xong, ông ấy thở phào một cái: “Cuối cùng cũng xong, nhanh đi đi nhanh đi.”
Tôi còn định nói, tôi ngồi thêm một chút, lát nữa sẽ đi.
Thì đã bị ông ấy đẩy ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Cảm nhận được sự tức giận của người bên cạnh, tôi biết tại sao y tá trường lại đẩy tôi ra ngoài.
Nhìn Kỷ Trầm có vẻ như muốn đưa tôi về? Tôi quay mặt đi.
Sao cô nàng Nhan Đình c.h.ế.t dẫm này không đến thăm tôi?
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Bây giờ không khí thật sự ngượng ngùng c.h.ế.t đi được!
Tôi suy nghĩ rất lâu, cân nhắc cách nói với Kỷ Trầm rằng tôi có thể tự về, thì cậu ấy đã lên tiếng.
“Tại sao phải đổi chỗ ngồi?”
Mới vào đã là câu hỏi sống còn? Tôi ôm trán.
“Không phải Tạ Thanh muốn ngồi sao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/qua-doi-xao-xuyen/6.html.]
“Cô ta muốn ngồi thì cậu nhường cho cô ta à?” Kỷ Trầm hơi tức giận, giọng nói cũng hơi cao lên.
Tôi hơi khó hiểu.
Kỷ Trầm tức giận cái gì? Nếu tức giận không phải tôi mới đúng sao?
Tôi nhìn Kỷ Trầm hơi thắc mắc.
Im lặng một lúc lâu, tôi thở dài một cái, thấp giọng nói.
“Tạ Thanh… Thích cậu.”
“Tôi biết.”
“...Vậy nên tôi mới để cô ta ngồi bên cạnh cậu, không phải tốt hơn sao?”
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, hai bên gia đình đều quen biết, cậu bè cũng vậy.
Không phải các cậu càng xứng đôi hơn sao?
Những lời này tôi nén trong lòng, không dám nói ra.
Tôi không có tư cách.
“Vậy nên.” Kỷ Trầm cúi mắt nhìn tôi,
“Cô ta thích tôi, thì cậu phải nhường tôi cho cô ta sao?”
“Không thì sao?”
Tôi hỏi ngược lại cậu ấy, trong lời nói tràn đầy sự châm biếm.
“Đi tranh giành với cô ấy? Mẹ nó tôi có xứng không?”
Gió đêm hè thổi vào người hơi hiu quạnh, Kỷ Trầm bình tĩnh nhìn tôi.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ quay đi vì khí thế áp bức của cậu ấy, nhưng bây giờ tôi bướng bỉnh ngẩng đầu lên.
Im lặng một lúc lâu, tôi đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.
Kỷ Trầm và tôi vốn dĩ không phải là người ở cùng một thế giới. Tôi cắn răng cố gắng chen vào thế giới của cậu ấy, cuối cùng bị thương tích đầy mình còn muốn trách cậu ấy.
Đường Khả, mày có lý do gì để nổi giận với cậu ấy chứ?
Những thứ tôi cố gắng theo đuổi, hóa ra người khác lại dễ dàng có được.
Tôi thở dài một hơi.
“Vì vậy.” Tôi nhắm mắt lại tiếp tục nói.
“Kỷ Trầm, tôi không muốn thích cậu nữa.”
Nói xong câu này, tôi không dám nhìn Kỷ Trầm, quay người định đi.
Tôi cắn răng kiềm chế được nước mắt trong mắt.
Ít nhất không thể khóc trước mặt Kỷ Trầm.
“Tôi không thích Tạ Thanh.” Giọng nói của Kỷ Trầm đột ngột vang lên phía sau, lạnh lùng như thường lệ.
Tôi dừng bước, lặng lẽ chờ đợi cậu ấy nói tiếp.
“Vì vậy, đừng ngó lơ với tôi, đừng rời xa tôi quá, cũng đừng đẩy tôi ra ngoài.”
Con ngươi tôi bỗng mở to, tôi quay lại nhìn Kỷ Trầm không thể tin nổi.
Kỷ Trầm cứ đứng đó một cách tùy ý, trong đôi mắt đen nhánh của cậu ấy tràn đầy sự nghiêm túc.
Đừng ngó lơ với tôi, đừng rời xa tôi quá, cũng đừng đẩy tôi ra ngoài.
Điều này có phải có nghĩa là, đối với Kỷ Trầm, tôi thực sự là một điều khác biệt?
Sáng hôm sau, tôi hùng hồn ném cặp sách lên bàn của Tạ Thanh: “Chỗ này tôi không đổi nữa.”
Cô ta nhướng mày, nhìn tôi với nụ cười tươi: “Chỗ này bây giờ là của tôi, đổi hay không có liên quan gì đến cậu?”
“Đây vốn dĩ là chỗ của tôi!”
“Nhưng cậu đã nhường cho tôi, bây giờ là của tôi.”
Tôi tức giận một hồi lâu không nói nên lời, Tạ Thanh tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng nói bên tai.
“Không chỉ chỗ này, Kỷ Trầm cũng là của tôi.”
Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta: “Cậu hãy từ bỏ đi, Kỷ Trầm không thích cậu!”
Tạ Thanh hừ một tiếng không quan tâm: “Tôi biết, thì sao?”
“Dưa ép không ngọt!”
“Cứ ép xuống đã rồi tính.”
Đệt!