QUÁ TIỀN XUYÊN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-26 20:05:22
Lượt xem: 3,588
04
Tháng tám hoa quế tỏa hương, lễ phong hậu diễn ra đúng kỳ hạn, thiên hạ cùng vui mừng.
Khi các gia tộc đến triều bái, lần đầu tiên ta được diện kiến long nhan ở khoảng cách gần.
Thân hình cao lớn với vài sợi tóc trắng bên tóc mai, càng thêm vẻ uy nghi.
Thuận Đế đứng trên bậc thềm ngọc trắng, vương miện lấp lánh, toát ra khí chất của một đế vương.
Ta từng bước tiến tới bên ngài, cúi lạy.
Khi được đỡ dậy, bên tai ta nghe thấy một giọng nói: "Đừng sợ, theo sát trẫm."
Vốn có chút căng thẳng, nghe câu này ta bỗng nhẹ nhõm đôi chút.
Trăm quan và tông phụ đứng hai hàng, cùng quỳ lạy, hô vang vạn tuế.
Từ hôm nay, ta trở thành Kế Hoàng hậu của Thuận Đế.
Ta không sống trong Phượng Nghi Cung nơi hoàng hậu tiền nhiệm từng ở.
Mà là ở Tử Hạ Cung, nơi Thuận Đế đặc biệt sửa sang lại cho ta.
Tối đó, Thuận Đế đến muộn.
Ngài có chút hơi men, tùy tiện mở khăn che đầu của ta, cười khẽ:
"Vẫn là một tiểu cô nương."
Ta không biết phải đáp lại thế nào, sợ nói sai điều gì sẽ gây rắc rối.
Thuận Đế lại hỏi: "Cha nàng bao nhiêu tuổi?"
"Tâu hoàng thượng, phụ thân năm nay bốn mươi ba tuổi."
Ngài cười khẽ: "Hừ, trẫm lớn hơn Bùi Tể tướng hai tuổi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thấy ta căng thẳng, ngài bỗng nhẹ nhàng: "Trẫm đã nói không cần kế hậu, Tiểu Uyên Tử trẫm vẫn có thể chăm sóc được, vậy mà Lan Nhi không nghe."
"Ài, các nữ nhân này, ngày nào cũng chẳng biết nghĩ gì."
Ta nhẹ giọng: "Hoàng thượng bận rộn chính sự, hoàng hậu không nỡ để hoàng thượng vất vả, nên mới nghĩ ra cách này."
"Đúng là lòng cha mẹ thiên hạ."
Thuận Đế nhìn ta từ đầu đến chân: "Nàng nói chuyện thật khéo."
Ta tranh thủ bày tỏ lòng trung thành: "Hoàng hậu đối với hoàng thượng và thái tử như nhật nguyệt, thần thiếp trong lòng chỉ có khâm phục và cảm động, sau này thần thiếp chỉ mong chăm sóc tốt cho thái tử, để không phụ lòng nâng đỡ của hoàng hậu."
Thuận Đế gật đầu, hài lòng nói: "Không hổ là con gái của Bùi Tể tướng, rất hiểu chuyện."
"Thôi, nhanh nghỉ ngơi đi, trẫm hôm nay thật mệt mỏi."
Nến long phụng cháy suốt đêm.
Cái gọi là nghỉ ngơi của Thuận Đế, thật sự chỉ là nghỉ ngơi.
Ta và ngài mặc nguyên y phục ngủ.
Ta không ngủ được…
Đến khi trời mờ sáng mới lơ mơ thiếp đi.
Một ngày mệt mỏi và căng thẳng vừa buông xuống cũng làm con người ta ngủ say hơn hẳn.
Khi tỉnh dậy, đã qua giờ Ngọ.
Ta sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi giường.
Hôm nay các phi tần còn phải đến thỉnh an, vậy mà ta lại quên mất chuyện này.
Các phi tần sẽ không còn đợi chứ?
Họ sẽ nghĩ ta kiêu ngạo, cố tình làm khó họ chứ?
Bùi Nghi và Bùi Nghi, ngươi tự hào mình luôn cẩn trọng, chưa bao giờ bước sai nửa bước.
Sao đến lúc quan trọng lại thế này!
Đan Thu thấy ta dậy, vội vào nội điện hầu hạ, vừa nói: "Hoàng thượng trước khi đi dặn dò nương nương nghỉ ngơi tốt, ba ngày sau mới để chủ tử các cung đến thỉnh an."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/qua-tien-xuyen/chuong-4.html.]
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Theo quy định, đế hậu đại hôn cùng ở ba ngày.
Chưa đến giờ cơm tối, Thuận Đế đã đến.
"Mũ hổ? Cho Tiểu Uyên Tử à?"
Câu hỏi bất ngờ khiến ta giật mình, suýt đ.â.m kim vào tay.
Ta gật đầu: "Vâng, nghe nói thái tử khó ngủ, thần thiếp làm mũ hổ, đêm đội để tránh lạnh."
Tất cả đều do ta tỉ mỉ vẽ mẫu, tự chọn vải.
Mỗi mũi kim đều là công sức của ta.
Thuận Đế ngạc nhiên khi thấy quần áo và đồ chơi được ta chuẩn bị.
Một lúc sau mới nói: "Lan Nhi quả nhiên không nhìn sai người."
Ta khô khan nói: "Tạ hoàng thượng khen ngợi."
Sau đó là sự im lặng kéo dài.
"Thôi, nàng tiếp tục thêu, trẫm phê tấu chương đây."
Nghe nói Thuận Đế cần cù, không ngờ đến hậu cung vẫn mang theo tấu chương.
Ánh sáng mờ dần, nến lung linh.
Thỉnh thoảng ta ngước nhìn, thấy Thuận Đế nhìn tấu chương, nét mặt chuyển động, bút viết nhanh chóng.
Đến giờ cơm tối, chúng ta không nói gì với nhau.
Ta muốn hầu hạ Thuận Đế ăn, nhưng ngài xua tay để ta ngồi xuống.
"Mau ăn đi, những lễ nghi này sau này miễn hết."
Ngài ăn nhanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng chén đũa va chạm.
Ăn không nói, ngủ không lời.
Cả đêm không nói.
Qua hai ngày như vậy, giữa ta và Thuận Đế tồn tại một sự im lặng kỳ lạ.
Đến đêm thứ ba, ta tưởng ngài đã ngủ.
Bất ngờ, ngài hỏi ta: "Ngày mai có sợ không?"
Phải rồi, ngày mai là lần đầu tiên ta gặp mặt các phi tần.
Thuận Đế và nguyên hậu ân ái, hậu cung phi tần không nhiều.
Mấy năm gần đây cũng không tuyển tú.
Trước kia cung yến, ta đều quỳ lạy họ.
Bây giờ thân phận thay đổi, đến lượt họ quỳ lạy ta.
Những vị nương nương này đa phần đều theo bên cạnh Thuận Đế từ lâu, coi như trưởng bối của ta.
Trước kia gặp họ đều cười hiền hòa.
Nhìn tình hình hiện tại, Thuận Đế rõ ràng đứng về phía ta.
Dựa vào Thuận Đế và Bùi Tể tướng, các phi tần chắc sẽ không làm khó ta.
Ta gần như muốn hỏi Thuận Đế, ngài có biết ai hại thái tử không?
Nhưng ta nhịn lại.
Chưa gặp phi tần, mọi thứ đều là lý thuyết.
Mạo muội nói với Thuận Đế, chỉ làm rối loạn thêm.
Hơn nữa... ai biết Thuận Đế có dùng thái tử làm con tin, cho hoàng tử khác không.
Ta ngước đầu, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp không sợ."
Thuận Đế nói lớn: "Tốt, có chí khí. Ngày mai nhớ ăn mặc lộng lẫy, các phi tần của trẫm quen bắt nạt người."