Quận Chúa Hồi Phủ - Chương 13 HẾT
Cập nhật lúc: 2024-10-30 17:48:52
Lượt xem: 366
“Bây giờ, nếu ta không thể g.i.ế.c Thịnh Luân, ta thật có lỗi 72 mạng người nhà ta, càng có lỗi vì lúc đó ta đã ở trong nhà mà không ra ngoài.”
Ta nhẹ nhàng ôm hắn, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn: “Đi đi, ta chờ chàng trở về.”
Kể từ lần đầu tiên ta thấy vị thiếu niên tướng quân này ở trường huấn luyện, ta đã thích hắn.
Tạ Quan Ngọc là ta đã giúp hắn có thêm một phần tình cảm ngoài thù hận.
Nhưng là hắn đã cứu ta trở về.
Chính hắn đã cho ta một cuộc sống mới.
26
La di nương cùng thương đội xuất phát, Tạ Quan Ngọc mang theo tiểu đội tinh nhuệ nhất len lỏi vào bên trong, thuận lợi qua lần lượt kiểm tra, đến biên quan.
Đêm giao thừa là thời điểm vui nhất đối với các tướng sĩ nơi biên giới, bọn họ có thể không bị hạn chế mà ăn thịt uống rượu.
Tạ Quan Ngọc cùng mấy người bọn họ xuyên qua giữa các tướng sĩ, hầu hạ bọn họ uống rượu, thuận tiện tìm hiểu vị trí quân doanh.
Bầu rượu tốt nhất được đưa vào lều trại cho chủ tướng uống. Tạ Quan Ngọc mang rượu vào, Thịnh Luân không chút nghi ngờ uống, một lát sau đã ngã xuống đất.
Rượu đã được pha với một loại dược m.ô.n.g hãn không màu không mùi.
Khi Thịnh Luân tỉnh dậy, đã bị trói gô.
Tạ Quan Ngọc cầm trong tay binh phù, hiệu lệnh các tướng sĩ đêm đó tấn công quân Hồ, đánh bại đối phương.
Không lâu sau, nữ vương Hồ quốc nhận được tin tức quan trọng rằng tâm phúc của mình, Thịnh Luân, đã bị bắt.
Để biểu thị thành ý, bà ta tự mình đến đàm phán.
27
Đêm giao thừa hôm đó, Triệu Độ làm tân quan bị mời uống rất nhiều rượu, say đến mức bất tỉnh nhân sự, phải nhờ người khiên vào thiên điện nghỉ tạm. Chỉ sau một giấc ngủ, hưans tỉnh dậy mới biết mình đang trên xe ngựa đi đến biên quan.
Nữ vương không chịu thừa nhận mình có liên quan đến Thịnh Luân, nên Tạ Quan Ngọc cũng không nói thêm gì, mà chỉ dẫn người đưa Triệu Độ đến.
Thật ra nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt Triệu Độ có vài phần đặc trưng của người Hồ.
Nữ vương cho rằng đây là mưu kế của Tạ Quan Ngọc, nên vẫn không tin.
“Con trai ta, ở xương quai xanh có một vết máu.” Đây là dấu hiệu mà nữ vương đã khắc bằng chủy thủ khi sinh con, khi đó người Hồ đang tranh giành lợi ích, bà ta không dám để con trai ở bên cạnh mình, tránh trở thành mối đe dọa. Bà ta đã đánh dấu con rồi giao cho Thịnh Luân nuôi dưỡng.
Nhưng Thịnh Luân chỉ nuôi mấy ngày, rồi đã ném bỏ đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quan-chua-hoi-phu/chuong-13-het.html.]
Tạ Quan Ngọc cởi bỏ cổ áo Triệu Độ, một vết sẹo màu đỏ sậm thình lình xuất hiện.
Nữ vương ngơ ngác nhìn một hồi, rồi che mặt khóc rống lên.
Kể từ khi bà ta làm nữ vương, chưa bao giờ có thai, có thể nói rằng Triệu Độ chính là đứa con duy nhất của bà ta.
“Chỉ cần để con trai ta bình an khỏe mạnh, ta đồng ý ngưng chiến với các ngươi, từ đây chung sống hòa bình.” Nữ vương đã đồng ý yêu cầu ngưng chiến của chúng ta, cắt ba tòa thành trì để thể hiện thành ý.
Triệu Độ được đưa về kinh, làm con tin, chỉ cần sau mười năm người Hồ không xâm phạm biên giới, hắn có thể trở về.
Tuy nhiên, nữ vương không bảo vệ Thịnh Luân, bà ta tuyên bố mình không quen biết Thịnh Luân.
Thịnh Luân được đưa về kinh, chờ ngày xử trảm.
Bị xử lý cùng với ông ta còn có những mật thám được ông ta sắp xếp.
28
“Ta thấy nữ vương hình như cũng không để ý đến Thịnh Luân.” Tạ Quan Ngọc vừa xoa cung tiễn vừa nói.
Ta cười nói: “Đối với bà ta, Thịnh Luân chỉ là một quân cờ để giúp bà ta bước lên vương vị mà thôi.”
“Ngày mai ông ta sẽ bị c.h.é.m đầu, nàng có muốn đi xem không? Ta sẽ chỉ cho ngươi một chỗ tốt.” Tạ Quan Ngọc biểu lộ vẻ mặt tranh công.
Ta nhún vai: “Máu me quá, ta không đi đâu. Nhưng mà, có một người thực sự nên đi xem, cũng nên nhìn mặt cha ruột một lần cuối cùngt.”
Sau khi Tô Lan Y xem xong cảnh Thịnh Luân bị c.h.é.m đầu, mới biết được thân thế của mình.
Từ đó, nàng ta rơi vào trạng thái bệnh tật, không thể dậy nổi, cũng không buồn ăn uống. Khi nàng ta cảm thấy như sắp tắt thở, Trúc Tâm nghĩ đủ mọi cách để cho nàng ta uống thuốc, sau đó nàng ta lại bắt đầu gào khóc.
Chỉ là cuối cùng cũng không khóc được bao lâu, nàng ta đã tắt thở.
29
Thái hậu ban hôn cho ta và Tạ Quan Ngọc, hoàng đế đích thân chủ trì hôn lễ.
Đích nữ phủ Vinh Quốc công, Gia Tĩnh Quận chúa thành thân với Uy Viễn tướng quân trẻ tuổi nhất, cả kinh thành tưng bừng ăn mừng.
Tiếng nhạc vang vọng ba ngày ba đêm, dọc đường là các quầy cháo miễn phí cho mọi người, ai ai cũng đều rạng rỡ hân hoan.
Khi Tạ Quan Ngọc đến đón dâu, trước mặt phụ mẫu và hoàng tổ mẫu, hắn hứa sẽ không nạp thiếp, để ta vĩnh viễn không phải lo nghĩ, hứa cho ta hạnh phúc giản đơn nhất.
Thật ra, điều ta mong cầu cũng không nhiều, có danh lợi địa vị hay không đều được, điều quan trọng nhất là có người ở bên ta, vào những ngày trời lạnh, cùng nhau uống một chén lê nóng, trò chuyện việc nhà, vậy là đủ.
May mắn, người đó chính là người ở bên cạnh ta.