Quần Hạ Chi Thần - C5
Cập nhật lúc: 2024-08-21 13:17:29
Lượt xem: 1,202
Khi tỉnh lại, điều đầu tiên ta thấy là gương mặt hốc hác của Cố Thời Dục, và đôi mắt sáng như sao của hắn.
“Uyển Nhan, đời này, trẫm nhất định không phụ nàng.”
Hắn nhìn ta, cúi người, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống.
Như thể đang đối xử với tình yêu duy nhất của đời mình.
Khoảnh khắc đó, ta biết, con sói hoang cuối cùng đã bị thuần hóa.
Nó đã trở thành con ch.ó trung thành nhất.
Tình yêu của hắn chính là dây xích.
Hắn tình nguyện đặt một đầu dây xích vào cổ mình, và đưa đầu kia cho ta nắm giữ.
Từ đó về sau, trong mắt và trong tim hắn chỉ có ta, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
Tuy nhiên, ta sẽ không bao giờ để hắn biết.
Đêm đó, khi hắn cùng tâm phúc âm mưu giả vờ bị Tấn vương ép cung, nhân cơ hội diệt trừ tận gốc loạn thần tặc tử, thì có kẻ đã lén báo trước mọi chuyện cho ta.
Hắn càng không biết rằng, người b.ắ.n mũi tên kia, chính là người của ta.
Hắn chỉ cần biết rằng, ta là người yêu hắn nhất trên đời này, và đáp lại ta bằng tình yêu bình đẳng là đủ.
Trong thiên lao, tiếng thét đau đớn của Thẩm Uyển Tịch và mẫu thân nàng vang lên không ngừng, dội lại từng hồi.
“Lập tức khai ra, các ngươi đã giấu Hoàng hậu nương nương ở đâu?”
Tên cai ngục cười gằn, giơ cao thanh sắt nung đỏ rực.
“Xèo xèo xèo——”
Tiếng da thịt cháy khét lẹt, khói trắng bốc lên từng đợt.
Anan
Mùi da thịt cháy kết hợp với mùi phân và nước tiểu khiến không gian nhanh chóng trở nên kinh tởm.
Thẩm Uyển Tịch thét lên một tiếng xé lòng.
Trong suốt một canh giờ vừa qua, nàng thực sự đã được nếm trải thế nào là “địa ngục trần gian.”
Hình phạt tàn khốc như mực hình, roi hình, trói ngón, nung hình… mỗi một hình phạt đều khiến người ta muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong.
Cơ thể của Thẩm Uyển Tịch đã sớm trở thành một mảng m.á.u me đầm đìa, đôi mắt dần dần mất đi tiêu cự.
Thế nhưng, dù vậy, trong đầu nàng vẫn còn một sợi dây cuối cùng căng thẳng.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói ra…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quan-ha-chi-than/c5.html.]
Nàng biết, một khi tiết lộ chỗ ẩn thân của ta, Cố Thời Dục chắc chắn sẽ g.i.ế.c nàng ngay lập tức.
Nước mắt tuyệt vọng lăn dài trong đôi mắt vô hồn của Thẩm Uyển Tịch.
Cố Thời Dục, Thẩm Uyển Nhan!
Hận ý tột cùng đã vặn xoắn khuôn mặt của nàng.
Nàng không thể hiểu được, rõ ràng Cố Thời Dục từng yêu nàng đến vậy.
Tại sao đột nhiên lại trở nên tàn nhẫn như thế?
Chắc chắn là do Thẩm Uyển Nhan, là ả ta đã quyến rũ Thời Dục ca ca!
Đôi tình nhân bội bạc, cặp cẩu nam nữ này, chính bọn họ đã hại mình!
Khoảnh khắc này, trong lòng Thẩm Uyển Tịch chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Đó là phải băm vằm cả hai kẻ đó ra thành từng mảnh!
Nàng khép mắt lại, trong đầu dần hiện lên gương mặt như tiên nhân trong tranh của một người.
Khẽ mấp máy môi, nàng nhẹ nhàng thốt ra tên của người đó:
“Dung Vân Uyên, Dung Vân Uyên, Dung Vân Uyên…”
Khi âm tiết cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng, một cơn gió dữ dội bỗng nhiên nổi lên trong căn phòng trống trải!
Khi Thẩm Uyển Tịch mở mắt ra, nàng phát hiện xiềng xích trên người mình không biết từ lúc nào đã đứt gãy.
Những cai ngục vừa tra tấn nàng lúc nãy, giờ đã ngã gục trên đất, bất tỉnh.
Trước mặt nàng là một bóng dáng khoác áo bào trắng, dáng vẻ tao nhã như gió mát trời quang.
“Vân Uyên!”
Nàng nghẹn ngào, lập tức lao vào lòng người đó.
---
Về việc Dung Vân Uyên yêu Thẩm Uyển Tịch, ta luôn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nghe đồn rằng, vào ngày Dung Vân Uyên ra đời, tiên nhạc vang vọng, bạch hạc tụ về.
Quốc sư đời trước bấm đốt ngón tay tính toán, nói rằng đứa trẻ này không phải là phàm nhân.
Mà là tiên nhân giáng thế, có thể bảo hộ Đại Chu ngàn năm vạn đại.
Vì thế, quốc sư đời trước đã nhận nuôi Dung Vân Uyên, nuôi dưỡng hắn khôn lớn, còn truyền thụ cho hắn tất cả kiến thức suốt đời mình.