QUAN TÀI SẮT KHÓA HỒN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-14 08:48:05
Lượt xem: 196
5.
Sau này, mọi chuyện dần dần thay đổi.
Nghe nói Hồng Thúy Phân lúc nửa đêm thường phát ra những âm thanh không rõ ràng, trong giấc ngủ cũng gọi tên Trần Cương.
Chồng cô, Trần Bình, không thể chịu đựng được nữa, sau đó, anh ta phát hiện ra rằng mỗi lần Trần Cương đến cửa hàng của anh để mua thứ gì đó, vợ anh đều trốn sang một bên và không dám nhìn Trần Cương.
Trần Bình cảm thấy chắc chắn mình đã bị cắm sừng, nhưng dù có tra hỏi vợ thế nào thì cô ấy cũng không chịu thừa nhận.
Không chịu bỏ cuộc, Trần Bình bắt đầu viện cớ ra ngoài làm việc nhưng thực chất anh ta đang trốn cách nhà không xa để bí mật theo dõi vợ.
Nhưng sau một thời gian dài theo dõi, anh không phát hiện ra vợ mình đang hẹn hò với Trần Cương.
Hôm nay Trần Cương đến mua thuốc lá, sau khi rời đi, Hồng Thúy Phân có vẻ mất hồn mất vía, đi đường không đụng phải ghế dựa, thì kêu nửa ngày trời cũng không có phản ứng.
Vừa rồi Trần Bình bảo cô rót một tách trà cho khách, Hồng Thúy Phân rót đầy cốc rồi vẫn tiếp tục rót.
Sự tức giận, ghen tị và oán giận mà anh tích tụ nhiều ngày nay bùng phát, Trần Bình không thể chịu đựng được nữa, cởi giày trước mặt khách đánh vào đầu và mặt Hồng Thúy Phân.
"Cũng không trách Hồng Thúy Phân, cậu nhìn cánh tay và đôi chân gầy gò của Trần Bình. Một chân của Trần Mụt Tử cũng bằng hai chân của anh ấy ~"
"Khuôn mặt của Trần Mụt Tử tuy đáng sợ thật nhưng dáng người của hắn thật không có gì để nói, cơ bắp còn khỏe hơn cả một con bò!"
Có người nói đùa, tự nhiên có người tìm cách can ngăn: "Ồ, Trần Bình, vậy được rồi, vợ anh mà hỏng thì anh phải trả tiền chữa bệnh cho cô ấy!"
“Chính là đánh hai cái là được rồi, cũng không thể đánh ch. ế. t được.”
Ở nông thôn thường nhàm chán và không có nhiều hoạt động giải trí, đôi khi có sự sôi động trước quán gần như chật kín người dân cả nửa làng.
Nhưng mọi người chỉ xem náo nhiệt, không có ai đứng ra ngăn cản cuộc chiến.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
6.
Trần Bình chửi bới và đánh Hồng Thúy Phân rất nặng, khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ bừng vì bị tát, trên mặt có hai vết giày giờ đã sưng tấy rất lớn.
Tôi thở dài, thanh quản khó quản việc nhà.
Nhưng Trần Mụt Tử có chút ác độc, khả năng cao là cô con dâu nhỏ này thật sự bị oan.
"Được rồi, đừng đánh nữa." Cổ tay giơ lên của Trần Bình đã bị tôi dễ dàng nắm giữ, "Bắt kẻ trộm phải tịch thu đồ ăn trộm, bắt gian phải bắt được trên giường. Anh không có bằng chứng, nếu anh buộc tội sai vợ mình thì sao?"
Tôi đột nhiên xuất hiện, càng khơi dậy sự nhiệt tình hơn nữa ở những người xem, mọi người bắt đầu thảo luận xem tôi là ai.
Có người nói tôi có thể là một nhân tình khác của Hồng Thúy Phân, lập tức bị bảy cô, tám dì mắng.
"Mẹ kiếp! Với dung mạo và dáng người này, liệu anh chàng này với Hồng Thúy Phân được không?"
Trần Bình giận dữ trừng mắt nhìn tôi: "Con mẹ nó, anh là ai?"
Tôi chưa kịp nói gì thì Hồng Thúy Phân đã tuyệt vọng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng mặt lên, liếc nhìn Trần Bình, sau đó cúi đầu lao ra khỏi đám đông.
"Không, Thúy Phân nhảy xuống sông!"
"Thúy Phân!"
Trần Bình hét lên một tiếng thê lương, lao ra khỏi đám đông.
Mọi người đổ xô ra sông, ở lối vào thôn Trần gia có một con sông nhỏ, sông không rộng nhưng rất sâu.
Hơn nữa, cây cầu cách sông từ 4 đến 5 mét, những người sợ độ cao chỉ nhìn thôi cũng thấy choáng váng.
Trần Bình nhanh chóng cởi giày và áo khoác, sau đó nắm lấy lan can gỗ nhìn hồi lâu nhưng không dám nhảy xuống.
7.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống sông.
Nước sông lạnh thấu xương, nhưng cũng may Hồng Thúy Phân mặc một chiếc áo khoác phao cỡ lớn bị gió thổi bay, phồng lên như một quả bóng bay, Hồng Thúy Phân nửa nổi trên sông.
Tôi bơi ra phía sau, móc cổ cô ấy và đưa cô ấy về phía sông.
"Buông ra, thả tôi đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quan-tai-sat-khoa-hon/chuong-2.html.]
"Thả tôi ra, tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa."
Hồng Thúy Phân giãy dụa, làm tôi sặc vài ngụm nước.
Cô ấy cao, thân hình lại tương đối đầy đặn, có lẽ có thói quen làm việc nên có khá nhiều sức lực.
Tôi kéo cô ấy lại, dần dần cảm thấy có chút bất lực.
"Cẩn thận! Tránh ra!" Lúc này, đám đông trên cầu trở nên hỗn loạn, nhiều người bắt đầu liều mạng hét vào mặt chúng tôi.
Một số người thậm chí còn nhặt đá bên đường và ném trước mặt tôi.
Tôi quay lại và thấy một bóng đen ở dưới nước ở phía xa, đang rẽ sóng bơi nhanh về phía chúng tôi.
Hồng Thúy Phân còn đang giãy giụa, đột nhiên thân thể chìm xuống, sau đó nhanh chóng bơi về phía trước, như thể hai chân đang bị ai đó kéo đi.
Chỉ trong hai hoặc ba hơi thở, Hồng Thúy Phân liều mạng vẫy tay đã cách tôi trên mặt nước năm hoặc sáu mét.
Với tốc độ này, cộng với bóng đen vừa nhìn thấy, khả năng cao là cô ấy đã gặp phải một con Thủy hầu.
"A!" "Trời ơi, cái gì vậy?"
"Thúy Phân hu hu hu Thúy Phân.”
Tôi hít sâu một hơi, hét lên trên cầu
“Con mẹ nó, đừng đứng đó gào nữa, mau đến miếu Thổ Địa gần nhất, đập vỡ một mảnh đế đá dưới tượng Thổ Địa và ném cho tôi!"
“Nhanh lên, chậm thì đợi người ta đến lấy xác đi!”
8.
Thủy hầu thực ra là quỷ nước, từ lòng oán hận của con người biến thành.
Vào mùa hè, người dân nông thôn rất thích ngâm mình dưới sông, nhưng sông ở Trần gia thôn có bờ rất cao nên rất ít người xuống nước.
Quỷ nước đều là ch. ế. t đuối ở sông, thân xác đọng lại dưới đáy sông, còn hồn phách ngày đêm chịu sự xói mòn của dòng sông.
Chỉ bằng cách tìm được người thay thế chúng mới có thể đi đầu thai mà không còn đau khổ nữa.
Đã lâu không có người sống xuống sông nên khi có người bất ngờ xuống nước, Thủy hầu lao ra ngoài mà không quan tâm đến đám đông.
Một số người trên cầu hét lên, chạy ra ngoài, Trần Bình vừa lau nước mắt vừa chạy.
Những người còn lại đứng trên cầu giúp tôi: "Cố lên, anh chàng đẹp trai!"
"Anh làm tốt lắm, chàng trai! Cố lên!".
Các khẩu hiệu được hô to nhưng không có ai xuống giúp.
"Đừng la hét nữa. Về nhà lấy đèn pin đi, ném cho tôi một cái. Trong nước tối quá không nhìn rõ!"
Đám người trên cầu phân tán hơn phân nửa.
Tôi hét xong, dùng hết sức lực bơi về phía trước.
Khi Thủy hầu bắt được một người, nó thích kéo người đó xuống đáy nước và trói người đó vào đám cây thủy sinh dày đặc, sau đó nó nhìn người đó vùng vẫy, tuyệt vọng, ch. ế. t đuối và ch. ế. t.
Bơi về phía trước được một lúc thì có người ném đèn pha xuống nước.
Tôi mừng quá vội nhặt nó lên đội lên đầu, với thứ này, tầm nhìn của tôi đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mùa đông trời tối rất sớm, mới sáu bảy giờ tối mà đã tối đen rồi.
Sông rất sâu, thoạt nhìn chỉ thấy một màu đen kịt, như thể vừa rơi vào lọ mực.
Tôi nín thở đi xuôi dòng, cảm thấy m.á.u khắp cơ thể như đông cứng lại.
Ngôi làng miền núi cực kỳ lạnh vào mùa đông.
Vào buổi sáng, bờ sông sẽ có một lớp băng mỏng trong suốt.