Quay đầu là bình minh - 11 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:49:45
Lượt xem: 1,063
Tôi gọi cô ấy thật to, nhưng âm thanh duy nhất trong phòng khách là tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đúng rồi. Tôi chợt phản ứng lại.
Giang Dao đã đi rồi.
Cô ấy đang đệ đơn ly hôn với tôi.
Tôi chỉ có thể tự mình dậy đi tìm thuốc, ngày xưa mỗi lần tôi cau mày là cô ấy mang thuốc đến cho tôi, sao bây giờ tìm không thấy?
Cô ấy để thuốc ở đâu? !
Tôi tìm thấy nó.
Có một ghi chú được Giang Dao viết trên đó.
"Viên nhai Daxi Aluminium Magnesium Carbonate, mỗi lần 1-2 viên, ngày 3 lần, uống sau bữa ăn 1-2 tiếng hoặc trước khi đi ngủ."
Tôi như bất động, những ký ức đã tan biến tràn ngập tâm trí tôi.
Tôi nhớ lại lúc chúng tôi mới kết hôn, cô ấy đã đóng gói tất cả các loại thuốc vào hộp và dán giấy ghi chú lên từng loại một.
Tôi cười nhạo cô ấy: "Có bệnh sao? Sao lại làm điều không cần thiết như vậy?"
Giang Dao cũng không bực bội, chỉ cười nói: "Anh uống thuốc không khoa học, để sau này nếu em không ở nhà, anh sẽ biết uống thuốc như thế nào."
Lúc đó tôi gạt cô ấy ra, tôi chỉ nghĩ cô ấy như một bà già, rắc rối.
Giang Dao nóng lòng được ở bên tôi 24 giờ một ngày, tại sao bây giờ cô ấy không ở nhà?
Càng nghĩ tim tôi không hiểu sao lại đau dữ dội. Hóa ra cô ấy thực sự không có ở nhà.
Cuối cùng, tôi cũng không biết là mình đau bụng hay đau tim nữa, chỉ cảm thấy rằng các cơ quan nội tạng bị thu nhỏ lại thành một quả bóng.
Giang Dao.
Tôi chợt nhớ cô ấy vô cùng.
……
Giang Dao lần này không quay đầu lại.
Tôi không biết làm thế nào để cô ấy quay đầu lại.
Ngày nhận được Giấy chứng nhận ly hôn, cô ấy về quê ngay lập tức, ra đi không thèm quay lại nhìn tôi.
Ngôi nhà vẫn ở đó. Nhưng không biết tại sao, lúc nào cũng thấy trống trải không chịu nổi. Tôi không dám về nhà.
Bởi vì mọi nơi trong nhà đều có mùi hương và dấu vết của Giang Dao, nó gần như khiến tôi phát đ-iên.
Nếu tôi không cảm nhận được hơi ấm của cô ấy thì sự ra đi của cô ấy đã không khiến tôi khó chịu đến thế.
Đây có phải là cảm giác đau lòng không?
Trước khi uống say đến hôn mê bất tỉnh, tôi không khỏi nghĩ, thì ra, trước đây cô ấy cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó, tôi bắt đầu lén đọc Weibo của Giang Dao.
Cô ấy đã tăng cân.
Đôi mắt cô ấy ánh lên niềm hạnh phúc.
Lúc đó tôi mới biết rằng cô ấy đã thực sự buông tay.
Và cuối cùng tôi cũng hiểu rằng điều buồn nhất với tôi không phải là ngày cô ấy ra đi.
Mà là cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại.
(--END--)
------------------
KHÔNG THỂ KẾT HÔN [FULL}
Tác giả: 尔退
Nguồn: zhihu
Đề cử và raw: Thanh Tiếu Quân
Edit: Nhân Trí
-----
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-dau-la-binh-minh/11-end.html.]
Một ngày trước khi kết hôn với đối thủ không đội trời chung của mình, tôi đã du hành ngược thời gian về thời kỳ tồi tệ nhất trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi đưa bữa sáng anh ta ném, ghi chép của tôi anh ta xé, những thứ này chẳng có vấn đề gì.
Cho đến khi tôi nghe thấy anh ta ôm tiểu thanh mai dỗ dành: “Chỉ chơi đùa thôi, cô ta kiêu ngạo như vậy, bây giờ phải quỳ l.i.ế.m anh.”
Mặt tôi không chút thay đổi đổ sữa lên đầu anh ta.
Cuộc hôn nhân này, tôi không chốt.
1
Buổi tối trước ngày kết hôn với Tống Kinh Niên, anh ta trèo cửa sổ len lén đến thăm tôi.
Người đàn ông hai mươi tám tuổi, khóc to: "Anh không nằm mơ chứ, anh thật sự sắp cưới được em rồi.”
Theo như Tống Kinh Niên nói, để cưới được tôi anh ta đã phải rất vất vả mới làm được.
Tôi sờ sờ đầu của anh ta, "Không phải nằm mơ.”
Kết quả vừa tỉnh lại tôi đã trở lại năm mười tám tuổi, khuôn mặt còn non nớt Tống Kinh Niên đạp ngã bàn của tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Kiều Y Y, bớt xen vào việc của tôi đi.”
Trước sau quá khác biệt, tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Đây là năm cấp ba, quan hệ giữa tôi và Tống Kinh Niên kém cỏi nhất.
Tôi nhặt sách giáo khoa dưới đất đất lên: "Trước khi tan học giao bài tập cho tôi.”
Năm học này, tôi là lớp trưởng, anh ta là học sinh cá biệt.
Mỗi lần thu bài tập đều là một cuộc giằng co, cho nên quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ tốt đẹp.
Tống Kinh Niên cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: “Cậu nằm mơ đi!”
Đã lâu không thấy bộ dáng phản nghịch của anh ta, tôi xoa xoa chân mày: "Đỡ cái bàn dậy cho tôi.”
“Cậu đang nói cái quỷ gì vậy?”
Tôi nhìn ta: “Đỡ bàn.”
Tống Kinh Niên trừng mắt nhìn tôi, cả buổi mới chịu đỡ bàn lên.
Sau khi chuông vào học vang lên, anh ta gầm gừ một tiếng, xoay người trở lại ghế sau, trước khi đi tâm không cam tình không nguyện đạp lệch cái bàn.
Tôi bất đắc dĩ phải tự mình đỡ bàn lên.
Con đường học tập đúng là còn dài và gian khổ.
Bài tập phải thu đương nhiên cũng không nhận được.
Tôi đi tìm Tống Kinh Niên, lại thấy một nữ sinh thân mật ôm cánh tay anh ta:
“Tống Kinh Niên, đi xem phim với em đi. Sau đó chúng ta sẽ chơi game, đi phượt..."
Cô ta lên kế hoạch tỉ mỉ, còn Tống Kinh Niên sờ sờ đầu cô ta với ánh mắt dịu dàng. Đó cũng là ánh mắt của người đàn ông hai mươi tám tuổi nhìn tôi.
Tôi đột nhiên dừng lại, im lặng nhìn cảnh này.
[Các bạn đang đọc Không thể kết hôn được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
Cô gái kia là Tạ Nhiên, tiểu thanh mai của Tống Kinh Niên, cuối cùng tôi cũng nhớ ra khuôn mặt này.
Tống Kinh Niên chú ý tới tôi, thần sắc lập tức trở nên phiền chán: "Cậu làm gì vậy?”
Tôi đưa laptop cho anh ta: "Đây là tất cả kiến thức từ lớp 10 đến lớp 12.”
Thành tích ban đầu của Tống Kinh Niên đặc biệt kém, cho đến nửa học kỳ cuối cùng chẳng biểu bị cái gì kích thích mới cắm đầu vào học.
Nếu tôi bây giờ tôi đã tới đây, có thể giúp sớm hơn chút nào hay chút đó.
Tạ Nhiên đầy địch ý đánh giá tôi, còn Tống Kinh Niên thì nhướng mày: "Kiều Y Y, cậu uống nhầm thuốc rồi hả?”
Tôi gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y buông ra: "Cậu cứ xem như tôi uống nhầm thuốc đi.”
Anh ta nghe vậy thì cười nhạo.
Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi đối với tôi quá tốt, cho nên tôi đối với Tống Kinh Niên mười tám tuổi cũng nên đặc biệt khoan dung.
-----
Đọc full KHÔNG THỂ KẾT HÔN tại Monkeyd