Quay ngược thời gian - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:19:10
Lượt xem: 391
Tôi cưới một ông già vì tiền.
Nhưng chưa kịp tận hưởng thì tôi đã c.h.ế.t ngay trong ngày tổ chức lễ cưới.
Lúc tỉnh lại, tôi đột nhiên được du hành thời gian về lúc ông già đó còn trẻ.
Lúc này ông ấy còn là một thiếu niên nghèo túng.
Đối mặt với cổ phiếu tiền tỷ sau này, tôi tiến lên muốn biểu hiện một phen.
Không ngờ ông ấy ấn tôi lên tường và nói: "Cho tôi mười đồng, tôi sẽ thả cô về nhà."
01
Tôi bị tống tiền.
Lúc này, tôi bị một cậu con trai ép vào bức tường đổ nát, khuôn mặt của đối phương ở ngay sát tôi chưa đầy một nắm đấm.
Lông mi dày, mũi thẳng. Đẹp trai thì rất đẹp trai nhưng sao nhìn qua quen mắt như vậy?
Anh ta quả nhiên là phiên bản còn trẻ của ông già Chu Ngân nhà tôi.
"Cho tôi mười đồng, tôi sẽ thả cậu về nhà." Giọng nói trầm thấp đã xác nhận sự nghi ngờ của tôi.
Tôi chớp mắt với người này, buột miệng nói: "Ông xã?"
Đối phương sửng sốt, cau mày lại: "Tôi không cần người, chỉ cần tiền."
Nhìn xung quanh, có một ngôi nhà gỗ thấp, rõ ràng là rất khác so với khung cảnh tôi đã sống trong quá khứ.
Chẳng lẽ tôi đã quay lại quá khứ rồi sao?
Tôi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, tôi thật sự đã du hành thời gian về lúc ông già kia còn trẻ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.
Đời trước tôi rất xui xẻo, thật khó khăn lắm mới tìm được một ông già có tiền để kết hôn, còn chưa hưởng thụ được vinh hoa phú quý thì tôi đã qua đời ngay trong ngày diễn ra hôn lễ.
Hiện tại xem ra ông trời đối đãi tôi cũng không tệ, không chỉ có cho tôi sống lại mà còn đem một người đẹp trai và đầy tiềm năng đến trước mặt tôi nữa.
Bắp đùi kiên cố như vậy, sớm ôm sớm hưởng phúc.
Đè nén nỗi sung sướng trong lòng, tôi "A" một tiếng, bắt đầu lục lọi đồ ở trong túi.
Ở thời đại lúc trước tôi sinh sống, việc đem tiền mặt ra ngoài không còn phổ biến nữa. Sau khi lục lọi khắp nơi tôi chỉ tìm thấy vài đồng tiền xu.
Tôi móc mấy đồng xu ra thả lòng bàn tay anh ta.
"Nhiều như vậy, cô không dùng sao?"
Người đàn ông lúc này mới buông tôi ra, đếm mấy đồng xu, vẻ mặt khó xử
"Cho tôi phương thức liên lạc của cô, chờ tôi kiếm tiền xong trả lại cho cô."
"Anh cứ cầm lấy dùng."
Tôi cười híp mắt xua tay: "Đều là người một nhà, ngại cái gì."
Vừa nói xong, ánh mắt Chu Ngân nhìn tôi càng thêm kì lạ. Anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, lạnh mặt trả lại tiền cho tôi: "Không cần."
?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quay-nguoc-thoi-gian/1.html.]
Thế nghĩa là sao?
Chê ít?
Thấy anh ta thật sự muốn bước chân rời đi, trong lòng tôi có chút lo lắng: "Tôi còn có một ít trang sức, nếu không, nếu không tôi bây giờ đưa cho anh bán lấy tiền?"
Kết quả tôi vừa nói xong, Chu Ngân lại đi nhanh hơn. Giống như nghĩ là tôi bị thần kinh vậy.
Nhìn bóng lưng anh ta đi xa, tôi có chút ảo não.
Không phải là côn đồ hay sao, sao lại nói đi là đi chứ! Còn có thể có chút tố chất nghề nghiệp hay không!
Cho đến khi Chu Ngân rời đi, tôi sau đó mới ý thức được một vấn đề. Tôi được sống lại là cả người cả hồn cùng sống lại. Nói cách khác, tôi hiện tại được coi như là người vô gia cư.
Vậy sau này tôi sẽ sống ở đâu chứ?!
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
02
Đường phố của những năm 90 không có cửa hàng tiện lợi mở 24/24
Tôi không có nhiều tiền mặt trên người, lang thang khắp con phố cũng chỉ tìm được một nhà tắm công cộng để nghỉ chăn.
Sau khi tắm xong, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong đám hơi nước dày đặc. Thậm chí còn mơ thấy đêm tân hôn của mình với người chồng lớn tuổi.
Trong mơ anh vẫn dịu dàng như trước. Anh hôn lên trán tôi, chóp mũi của tôi, sau đó...
Tôi hơi chu miệng đang muốn chạm vào thì đột nhiên một âm thanh truyền đến: "Đứng lên."
Tôi mở mắt, đối diện với đôi mắt tương tự trong mơ kia.
Theo bản năng đưa tay, trực tiếp ôm lấy cổ đối phương, thuận thế hôn lên môi đối phương.
"Không được, tôi còn phải ngủ."
Vừa nói xong, tôi liền trực tiếp bị người ta ném xuống đất.
Chết tiệt!
Đau quá!
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất thay thế là cơn đau khiến tôi nhe răng trợn mắt.
Chu Ngân nghiêm mặt nói: "Nơi này sắp đóng cửa rồi, mau về nhà đi."
Nói xong, xoay người rời khỏi khu vực nghỉ ngơi. Trông anh ta chạy trối chết.
Tôi híp híp mắt, rõ ràng thấy được lỗ tai hơi đỏ của người này.
Ý thức đột nhiên rõ ràng. Tôi đã c.h.ế.t rồi, người này là Chu Ngân lúc còn trẻ.Tôi thở dài, chỉ có thể cảm thán.
Thay xong quần áo của mình, tôi chậm rãi đi ra.
Ở quầy bar có một người phụ nữ trung niên. Trên tóc có lô cuốn màu hồng nhạt, miệng ngậm điếu thuốc chưa đốt, làm cho tôi nhớ tới bà chủ thuê nhà.
"2 tệ."
Tôi cúi đầu đặt đồng xu còn sót lại trên người lên mặt bàn, quay đầu bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Chu Ngân.
Lòng tôi rối bời.
Không biết Chu Ngân và nhà tắm này rốt cuộc có quan hệ gì.