Quốc Công Phu Nhân Ngày Thường Lười Biếng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-04-28 13:21:42
Lượt xem: 508
5
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cha và ca ca lại một lần nữa khải hoàn, ta cầu xin ca ca rất lâu, huynh ấy mới cho phép ta vào doanh trại cùng uống rượu với các tướng sĩ.
Ta mặc một thân nam trang, trong doanh trại của ca ca tỉ mỉ vuốt ve áo giáp của huynh ấy, trên đó còn có vết m.á.u chưa lau sạch.
"Đâu ra tên trộm cắp, dám lén vào doanh trại của tướng quân để trộm áo giáp."
Ta quay đầu nhìn thấy một nam tử thanh tú, không hề sợ hãi: "Ngươi lại là tên trộm cắp nào, rõ ràng đây là doanh trại của tướng quân còn dám xông vào."
Chàng đánh giá thân hình nhỏ bé của ta, đột nhiên bật cười.
"Sớm đã nghe nói nhà họ Lâu có một cô nương, không sợ trời không sợ đất, hôm nay gặp mặt quả nhiên như lời đồn, thật là oai phong."
Ta chống nạnh, ngẩng cao đầu: "Đã biết bản cô nương là ai, vậy còn không mau quỳ xuống bái lạy."
Ca ca vén màn doanh trại, vẻ mặt tức giận: "Ương Ương đừng giỡn nữa, đây là Ngũ vương gia, muội nên quỳ xuống bái lạy ngài ấy mới đúng."
Người nam tử trước mặt khoát tay: "Thôi thôi, tiểu thư nhà họ Lâu quả là thú vị."
Anan
Lúc này ta mới biết, trong hoàng cung có một Ngũ vương gia, tên là Lý Túc Hoài, từ tám chín tuổi đã vào doanh trại.
Cha và ca ca tuy phần lớn thời gian đều ở doanh trại nhưng dùng quân công xin ân điển của hoàng đế, mỗi lần đánh xong một trận chiến sẽ ở lại phủ Trấn quốc tướng quân mười mấy ngày, ngày ngày cùng ta giải khuây.
Ca ca và Ngũ vương gia dường như có quan hệ không tệ, huynh ấy sẽ gọi thẳng chàng là "Túc Hoài", còn Ngũ vương gia thì gọi thẳng ta là "Ương Ương."
Có một lần, cha và ca ca đã lâu không về, ta ngày ngày ở dưới gốc cây đa lớn mà ca ca dựng xích đu cho ta chơi.
Lý Túc Hoài ngày ngày đều đến phủ trò chuyện cùng ta, chàng biết nỗi lo lắng của ta.
"Hai vị tướng quân chắc chắn sẽ khải hoàn trở về, Ương Ương đừng sợ, ta sẽ cùng nàng chờ họ về."
Ngày nào chàng cũng chưa sáng đã đợi ở cửa phủ, sau khi người giữ cửa mở cửa, chàng sẽ đợi ở bên xích đu, bày sẵn bánh ngọt cho ta, đợi ta dậy đu xích đu, đến khi trời tối mới rời đi, còn dặn dò nha hoàn, nếu ban đêm ta ngủ không yên, dù muộn thế nào cũng phải cầm lệnh bài vương phủ đi tìm chàng.
Đã trọn một tháng, chiến mã của cha và ca ca mới đặt chân vào kinh đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/quoc-cong-phu-nhan-ngay-thuong-luoi-bieng/chuong-5.html.]
Ta nghe tin, mừng rỡ, nhảy lên người Lý Túc Hoài, chàng sửng sốt, nha hoàn tiểu tư bên cạnh che miệng cười trộm.
Ta từ trên người chàng xuống, ngượng ngùng gãi đầu, nhìn chàng.
Lúc đó, trong mắt chàng, có vui mừng, có hân hoan, cũng có xấu hổ.
Ca ca từng hỏi ta, có động lòng với Lý Túc Hoài không, ta không trả lời.
Huynh ấy thò đầu đến trước mặt ta, cười xấu xa: "Có người nào đó, cầu xin cha được cưới muội, nói muốn muội làm vương phi của hắn, nếu muội muội không muốn, ta sẽ lập tức đi nói với cha từ chối chuyện hôn sự này."
Ta đỏ mặt, dùng sức kéo tay ca ca: "Ca ca, đừng đi."
Ca ca véo mũi ta: "Ta đây là lần đầu tiên thấy muội muội tốt của ta ngượng ngùng đấy."
Sau ngày đó, câu chuyện về tiểu thư của Trấn quốc tướng quân và Ngũ vương gia, được những người kể chuyện thêm mắm thêm muối truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người đều biết, Lâu Ương Ương ta sẽ là Ngũ vương phi tương lai.
Khi ta vui mừng chờ đợi Lý Túc Hoài mang sính lễ đến phủ Trấn quốc tướng quân cầu hôn ta, chàng một mình vào phủ, tránh mặt ta.
Ca ca nói với ta, hoàng đế lo lắng Ngũ vương gia và Trấn quốc tướng quân liên hôn sẽ uy h.i.ế.p Thái tử.
Cho nên, chàng không thể cưới ta.
Ta không thể gả cho chàng.
Không lâu sau, ta nghe nói hoàng đế ban hôn cho Ngũ vương gia, là cháu gái của hoàng hậu, Ngũ vương gia lần đầu tiên trái ý hoàng đế.
Lại qua một thời gian dài, Ngũ vương gia vào doanh trại, ta đã rất lâu không có tin tức của chàng.
Sau đó, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ, ban hôn ta và Biên Hạc.
Cha và ca ca đều ở lại phủ tướng quân cùng ta chờ xuất giá, ca ca thấy ta buồn bã, hỏi ta sao không đi đu xích đu.
"Ca ca, ta sắp làm vợ người ta rồi, vào phủ Quốc Công mà còn ham chơi như vậy thì không được."
Ta ngẩng đầu nhìn, người thanh tú như ngọc đứng bên xích đu, không biết từ lúc nào, đã bị gió thổi đi mất tăm.