Quy Luật Tối Thượng - 12,13,14
Cập nhật lúc: 2024-09-10 22:04:47
Lượt xem: 329
12.
Trạng thái của Thời Tinh hôm nay rõ ràng không được tốt cho lắm.
Đến bữa tối, cả nhà họ Thời tập trung bên bàn ăn.
Tư Thấm đưa cho tôi một tập tài liệu.
Bên trong là quá trình du học năm năm qua của tôi đã được bọn họ ngụy tạo, còn có căn cước mới toanh.
Để che đậy lời nói dối trong cuộc họp báo, nhà họ Thời đã làm vô cùng hoàn hảo.
“Hồ sơ học sinh sợ bị người khác tìm ra sơ hở nên dùng ảnh cũ của con.”
“Con xem, lúc con mười tám tuổi hình như có da có t h ịt hơn bây giờ một chút, thật đáng yêu.”
Bà ta cong mắt, giọng dịu dàng như đang nhớ lại chuyện xưa.
“Dạ, đúng là rất dễ thương.”
Tôi cười cảm ơn và đưa tay sờ nhẹ lên tấm ảnh nhỏ xíu.
Vì là tiểu Tịnh nên trông thế nào cũng cực kỳ đáng yêu.
“Đáng yêu ích lợi gì? Béo chẳng qua chỉ là cái cớ để an ủi chính mình mà thôi.”
Thời Tinh đột ngột ngắt lời.
Cô ta mỉa mai:
“Xinh đẹp mới khiến người khác yêu thích.”
Thời Tinh tiện tay mở ti vi, cố ý chỉnh âm lượng thật to.
“Tin mới nhất được chúng tôi cập nhật, sáng nay, phía cảnh sát đã phát hiện t hi th ể một người đàn ông ở công viên ngoại ô phía đông, hiện vẫn chưa thể xác minh danh tính. Theo đó, khi được tìm thấy, xung quanh nạn nhân vương vãi rất nhiều đô la…”
Tay cầm điều khiển của Thời Tinh khẽ khựng lại, cô ta chuyển kênh.
Thời Tấn Thanh nãy giờ không lên tiếng thình lình mở miệng: “Mở lại kênh đó.”
“Ba, ăn cơm thôi, xem nhiều tin tức kiểu này, bụng con khó chịu.”
Cô ta bĩu môi, cố ra chiều nũng nịu.
Ngay cả Tư Thấm cũng giúp cô ta, bà ta cười nói: “Ông xã, con bé nói đúng…”
“Tôi bảo, chuyển kênh lại.”
Thời Tấn Thanh buông đũa, mặt không đổi sắc.
Rõ ràng không hề nổi nóng, nhưng mẹ con hai người tức khắc im bặt.
Tôi mơ hồ cảm nhận được, dường như bọn họ rất sợ Thời Tấn Thanh.
Ba người nhà họ Thời hoàn hảo trong mắt người khác, có vẻ giờ đây đã tan thành mây khói.
Bằng cách này, chúng tôi xem hết tin tức trong bầu không khí kỳ quặc.
Sắc mặt Thời Tấn Thanh xấu đến cực điểm. Ô ng ta tắt ti vi.
Hai tay Thời Tinh bấu chặt váy:
“Ba…”
“Con tới phòng làm việc của ba.”
Trong khi đó, tôi coi như không, điềm nhiên tiếp tục dùng bữa tối.
Bởi lẽ, tôi biết người c h ế t là ai.
13.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-luat-toi-thuong/121314.html.]
Người đàn ông đó tên Phương Cảnh Minh.
Tôi đã tự tay k ế t li ễ u hắn.
Giống như những gì Phương Cảnh Minh đã làm với chị tôi năm đó, tôi khiến hắn ngắc ngoải trong đau đớn và khổ sở xin tha. Sau cùng mới kết thúc sinh m ạ ng hắn.
Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, hắn ta co giật, còn tôi run lên vì phấn khích.
Trước lúc ch ế t, tôi lau những giọt nước mắt khi ếp đảm của hắn ta rồi nhẹ nhàng nói:
“Hãy nhớ nhất định phải xuống địa ngục nhé.”
“Bằng không, chị ấy sẽ không vui khi gặp mày ở thiên đường đâu.”
Thực ra, nếu cảnh sát đủ tinh tế, họ sẽ phát hiện kinh ngạc nho nhỏ tôi dành cho họ.
… Số sê ri của mỗi một tờ đô la trong số mười ba tờ xung quanh t hi t hể đều tương ứng với số bên cạnh t hi th ể chị gái tôi năm xưa.
Cái ch ế t của Phương Cảnh Minh là mồi nhử tôi dày công chuẩn bị.
Cũng chính là lễ vật đầu tiên tôi dành cho Thời Tinh.
14.
Bữa tối kết thúc, tôi trở về phòng, khóa cửa cẩn thận.
Tôi lôi chiếc laptop được giấu kỹ ra, vội đeo tai nghe vào và dò tín hiệu.
Giọng Thời Tấn Thanh từ phòng làm việc truyền qua máy nghe lén…
Ở đây có một rổ Pandas
“A Tinh, có phải con gi ế t Phương Cảnh Minh không?”
Tim tôi mất khống chế, bắt đầu đập loạn xạ.
Rốt cuộc, có người cắn câu rồi.
“Không phải con!”
Thời Tinh tranh luận gay gắt.
“Ba, con thừa nhận năm đó con tìm Phương Cảnh Minh bă t c ó c Thời Cảnh là không đúng. Nhưng con đã sớm nhận lỗi với ba mẹ rồi.”
“Con cũng đã hứa với hai người không phạm sai lầm nữa. Bây giờ con đã là người của công chúng, sao có khả năng g ie t người?”
… Quả nhiên là Thời Tinh.
Giống với đáp án tôi dự đoán ban đầu.
Tôi vô thức siết chặt nắm tay.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng tát chói tai.
Thời Tấn Thanh gằn giọng gầm lên:
“Đồ vô dụng! Nếu cô có đầu óc thì hồi đó đã không gây chuyện ầm ĩ như vậy.”
“Năm đó chỉ vì cô không chịu nói thật, tôi mới báo cảnh sát, suýt làm liên lụy đến nhà họ Thời, cô còn có mặt mũi nói chuyện?”
“Ông xã, đừng tức giận.”
Tư Thấm sốt sắng xin giúp Thời Tinh: “Phương Cảnh Minh kia c hế t đi là việc tốt. Đều tại chúng ta năm đó chăm sóc Thời Cảnh quá mức. A Tinh mới là con gái ruột của chúng ta, trong lòng thấy bất mãn cũng có thể tha thứ. Con bé không chịu nổi đả kích, ông đừng hung dữ với nó nữa…”
Tôi nhớ số vốn đầu tiên để Thời Tấn Thanh làm giàu năm xưa là do nhà mẹ Tư Thấm cung cấp.
Tuy nhà họ Tư hiện tại không như lúc trước, nhưng nghe chị gái nói thì chí ít, vợ chồng Thời gia rất ân ái và hạnh phúc.
Nhưng thế này thì không ổn.
Trừ phi, nhà họ Thời còn có nội tình mà tôi chưa được biết?
Tôi từ từ mở lớn âm lượng.
“… Đứa con hoang như nó trở thành con gái tôi từ lúc nào vậy?”