Quỷ Nhi Thay Da - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:18:48
Lượt xem: 2,018
Nếu tôi không chết, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Tôi không biết hắn sẽ sử dụng mưu hèn kế bẩn gì để hại tôi.
Thay vì chờ hắn tấn công, tốt hơn là tôi chủ động ra tay, khiến hắn không kịp trở tay.
Nghĩ vậy, tôi ngay lập tức gõ cửa nhà chị Hồng, yêu cầu đưa đứa bé cho tôi.
Chị Hồng, người không muốn quản lý đứa bé ngày hôm qua, hôm nay đã thay đổi thái độ, nhất quyết không chịu giao đứa bé ra.
Tôi không biết phải làm sao, nhìn thấy tủ giày nhà chị Hồng, cả người tôi bỗng có cảm giác ớn lạnh.
Tôi phải có được đứa bé ngay!
Thật bất ngờ, anh Lý trực tiếp đưa đứa bé cho tôi, còn mắng chị Hồng vài câu:
“Cô bị làm sao vậy, hai đứa lớn bệnh rồi, không lo tìm người khám bệnh, lại lo lắng cho đứa trẻ lang thang làm gì?”
“Nếu Tiểu Lưu muốn giữ, thì cứ cho cô ấy đi. Cô cứ phải lo lắng gì đâu không!”
Chị Hồng sốt ruột định nói thêm gì đó, nhưng vì đứa bé đã ở trong tay tôi, tôi không cần ở lại nói nhảm với chị ta nữa.
Ngay lập tức quay lưng chạy như bay về nhà.
Vừa vào cửa, tôi tìm ngay dây thừng, buộc chặt đứa bé lại rồi ném vào phòng ngủ.
Tôi rắc muối, tỏi, và làm theo các trừ tà của phù thủy trên mạng.
Tôi sử dụng tất cả các phương pháp có thể, dù là khoa học hay huyền học.
Cầm bình xịt phòng chống sói ở tay trái và d.a.o trái cây ở tay phải, tôi không tin đứa bé có thể hại tôi dưới mắt tôi.
“Ôi, giáo viên mầm non và tôi chơi trò buộc dây à?”
Đứa bé ban đầu còn cười hì hì, nhưng khi không thể thoát khỏi dây thừng, đã chuyển sang gào khóc.
“Oa oa oa, mẹ n.g.ự.c to ơi, cứu con với.”
Tôi hít sâu một hơi, rồi ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài phòng ngủ có một cửa sổ, thiết kế này tôi vốn rất ghét, nhưng giờ đây lại giúp tôi quan sát hành động của đứa bé.
Nó vừa khóc vừa quằn quại, mặt đỏ bừng, cố gắng cắn đứt dây thừng.
Tốt, dù là bệnh lùn hay quỷ dữ, đều bị hạn chế bởi sự buộc dây vật lý.
Tuy nhiên, chị Hồng bắt đầu đập cửa nhà tôi.
“Tiểu Lưu, mở cửa nhanh, cô quên mang sữa rồi, tôi nghe thấy đứa bé đang khóc, nó đói rồi đấy.”
Giọng chị Hồng gấp gáp, kèm theo tiếng đập cửa “đùng đùng”, buộc tôi phải dừng quan sát.
Tôi xác nhận lần nữa đứa bé không thể thoát khỏi dây thừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-nhi-thay-da/chuong-6.html.]
Tôi đặt d.a.o xuống, mở cửa một khe hẹp, chuẩn bị nhận sữa và đóng cửa ngay.
Nhưng chị Hồng đã chen qua khe cửa vào trong, bước một bước vào phòng, ngồi vững trên sofa.
“Anh Lý dẫn hai đứa lớn đi khám bệnh với bác sĩ đông y ở tầng trên. Gần đây không bình yên, tôi ở một mình tôi thấy sợ lắm, cô cũng ở một mình, chúng ta có thêm người ở cạnh.”
Chị Hồng cười tươi, ánh mắt lướt qua quanh phòng, liếc qua cửa sổ phòng ngủ.
Liệu chị có nhìn thấy đứa bé không?
Tôi cảnh giác giữ khoảng cách với chị Hồng, nhưng chị không có gì khác thường, chỉ cười tươi:
“Tiểu Lưu, pha cho chị một tách trà nhé, chị khát quá.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chị ta nhẹ nhàng như vậy, tôi không thể từ chối. Tôi đành quay lưng rót trà.
Khi cốc trà được nhấc lên, hình ảnh của chị Hồng từ từ xuất hiện trên mặt nước.
Chị cầm bình hoa trên bàn trà, giơ lên đánh mạnh vào sau đầu tôi.
10.
Tôi lăn tròn quanh mép bàn, cố tránh đòn tấn công từ chị Hồng.
“Rầm —”
Bình hoa va vào vị trí tôi vừa đứng, ngay lập tức vỡ tan thành hàng nghìn mảnh vụn. Những mảnh vỡ nhỏ b.ắ.n tung tóe, có mảnh còn làm rách một chút ở góc mắt tôi. Tôi không còn thời gian để cảm thấy đau, rút bình xịt phòng tự vệ ra từ trong lòng, tôi quay lại và xịt mạnh vào mặt chị Hồng.
Quả nhiên chị ta có vấn đề!
“Á, mắt tôi!”
Chị Hồng, với thân hình to lớn, đột nhiên quỳ xuống nhưng vẫn cố gắng vung tay lên trong không khí. Tôi không bị dọa, liền nhân cơ hội lấy sợi dây thừng cỡ hai ngón tay, trói chị lại như con lợn.
Chị Hồng nằm trên sàn, cố gắng chống đỡ phần thân trên, đôi mắt đỏ như quả đào nhìn chằm chằm vào tôi, la lớn:
“Lưu Văn, mày là kẻ biến thái vô lương tâm, đã g.i.ế.c 101, 102, giờ còn muốn g.i.ế.c cả tao. Bọn tao đã làm gì sai để mày phải trả thù tàn độc như thế?”
Người vừa mới cầm bình hoa định đập c.h.ế.t tôi, giờ lại dám nói những lời này? Tôi giữ chặt vết thương ở góc mắt, cảm thấy đau nhói, hít một hơi dài rồi chế nhạo:
“Giờ chỉ còn hai chúng ta, chị còn giả vờ nữa sao?”
"Tao nhổ vào!”
Chị Hồng ngẩng đầu phun thẳng vào người tôi, mặt đỏ như gấc, lớp thịt trên má run lên:
“Tao đã thấy mày lén lút ra khỏi 102, không phải mày đang bận phá hủy chứng cứ g.i.ế.c người, thì còn có thể làm gì khác?”
“Còn cầm giấy gói kẹo, lén lút nhìn nhà tao.”
“Tao đã nghe thấy, nhận được giấy gói kẹo sẽ chết. Mày vừa mới đến nhà tao đón đứa trẻ, ngay sau đó trước cửa nhà tao đã có giấy gói kẹo, rõ ràng mày là kẻ g.i.ế.c người, còn định tấn công nhà tao!”
“Hơn nữa, mày không tha cho cả đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu không g.i.ế.c mày, sớm muộn gì mày cũng sẽ g.i.ế.c con tao.”