Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUY TẮC CỦA CON DÂU - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:59:37
Lượt xem: 1,819

5

 

Nó lập tức giơ tay lên thề:

 

"Tô Tô, những gì anh nói với em đều là sự thật!"

 

Tôi không thể chịu nổi nữa, bám lấy tay chồng ngồi xuống sofa.

 

"Nếu cô không đi làm, tại sao lại bắt tôi, một người đang đi làm, phải nấu ăn cho cô ?"

 

Từ Huyên Đồng ngạc nhiên bịt miệng, đôi mắt to tròn nhìn tôi chớp chớp:

 

"Cô đang nói gì vậy!

 

Khói dầu rất hại cho da, con còn trẻ như vậy, tất nhiên phải chăm sóc tốt rồi."

 

Con trai tôi cũng hưởng ứng:

 

“Mẹ ơi, Tô Tô trẻ trung và xinh đẹp thế này, mẹ dẫn ra ngoài còn hãnh diện nữa!

 

Làm sao mẹ có thể bắt cô ấy nấu ăn được?"

 

Thấy tôi thở hổn hển mà không nói gì, con trai tỏ ra rất không hài lòng.

 

“Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói rằng mẹ và bố chỉ cần con sống hạnh phúc là đủ sao?

 

Bây giờ chỉ yêu cầu mẹ nấu vài bữa cơm cho vợ con mà mẹ đã không chịu rồi à?”

 

Tôi đặt tay lên ngực, nhìn con trai đầy đau lòng.

 

Trong mắt nó, bố mẹ là gì?

 

Là lẽ đương nhiên phải hy sinh cả cuộc đời, từ bỏ tất cả mọi thứ cho nó?

 

Chồng tôi cũng tức giận không kém, cúi xuống nhặt lại quà của Từ Huyên Đồng và nhét lại vào tay cô ta:

 

“Cầm đồ về đi, hôn sự này các con muốn cưới hay không là việc của các con, từ giờ chúng tôi không can thiệp nữa.”

 

Nói xong, ông ấy định mở cửa mời khách ra về.

 

Từ Huyên Đồng không chịu nổi, khóc lóc chạy ra ngoài.

 

Con trai nắm lấy tay cô ta, gương mặt đầy tức giận:

 

“Bố mẹ, con không ngờ hai người lại ích kỷ đến thế!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-tac-cua-con-dau/chuong-5.html.]

Con thật sự quá thất vọng về hai người!”

 

Cả hai cùng đóng sầm cửa bỏ đi, quà tặng văng vãi khắp nơi.

 

Mấy chai sữa và đồ uống, hai túi quà vặt hiệu Vượng Vượng.

 

Tất cả cộng lại cũng không đến hai trăm tệ.

 

Chưa bằng con tôm hùm tôi mua.

 

Chồng tôi vỗ lưng cho tôi hít thở, chính ông ấy cũng tức đỏ mặt:

 

“Thằng ranh con này, đúng là!

 

Còn chưa cưới vợ mà đã bỏ cả bố mẹ.”

 

Từ Huyên Đồng dù làm tôi tức giận, nhưng chính hành động của con trai mới thực sự khiến tôi đau lòng.

 

Ích kỷ, chỉ biết đòi hỏi mọi thứ từ chúng tôi như thể đó là điều hiển nhiên.

 

Như thể chúng tôi nợ nó vậy.

 

Người ta nói nuôi con để nương tựa lúc về già, nhưng không ngờ lại nuôi ra một ông trời con.

 

Tôi nằm trên sofa, chỉ cảm thấy thái dương giật giật.

 

Tối đó, tôi và chồng đều không ngủ được.

 

Cả hai nằm trằn trọc trên giường, thở dài suốt đêm.

 

Trước đây, chúng tôi luôn chiều theo ý con trai, không ngờ chỉ một lần không chiều, lại gây ra chuyện như vậy.

 

Hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường lệ, đến chiều thì chồng tôi, đáng lẽ đang ở cơ quan, tìm đến phòng làm việc của tôi.

 

Với khuôn mặt đầy mệt mỏi, ông ấy xoa xoa trán:

 

“Hôm nay em về sớm đi, mẹ tới rồi.”

 

Mẹ chồng tôi thích sống ở quê, bà đã lớn tuổi và dễ bị say xe, hiếm khi bà tự đến thành phố.

 

Trên đường về, gương mặt chồng tôi rất khó coi.

 

Hỏi ông ấy chuyện gì, ông ấy im lặng một lúc rồi nói:

 

“Về nhà em sẽ biết.”

 

Loading...