Quy Tắc Sinh Tồn Của Giả Nguyên Xuân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-05 20:07:31
Lượt xem: 928
Hoan nghênh quý phi về phủ thăm người thân.
Xin hãy tuân theo các quy tắc sau đây.
Nhớ rằng, Đại Quan Viên là nghĩa trang, người sống không được tiến vào.
Chú ý thức ăn được chuẩn bị trong phủ, không ăn các vật lạ như thịt, khuyên tai, nhẫn đang nổi lên trong canh súp.
Lúc xem kịch, khi gặp diễn viên có lòng mắt trắng hoặc mặt đỏ xin tiền, lập tức đốt nhang rồi cắm vào hốc mắt người đó.
————————————————
1.
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang cầm một bức tranh trên tay.
Trong tranh là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy sa tanh màu vàng sáng.
Nhưng cô ấy đã ch*t, một mảnh lụa trắng mỏng siết đ/ứt c/ổ và x/é x/ác cô ấy ra từng mảnh.
Dưới tấm lụa trắng có một hàng chữ dọc ghi:
“Một bản Hồng Lâu, một tòa Giả phủ, phân nửa đều là quỷ.
Nếu bạn muốn sống sót, vui lòng tuân thủ các quy tắc sau đây:
Nhớ rằng,
*Giả Bảo Ngọc đã ch*t.
*Chú ý sự khác biệt, con ngươi đen và giác mạc trắng là người.
*Người mặc áo liệm màu xanh lam là người ch*t, người đã ch*t, nếu như nói chuyện với bạn thì không cần để ý.
*Đừng nhìn vào quan tài màu đỏ trong sảnh chính và người phụ nữ liên tục nuốt vàng.
*Khi ăn, nếu có người cắm thẳng đũa trên cơm, lập tức b/ẻ g/ãy c/ổ người đó.
*Giờ Sửu ba khắc, lập tức xuất phủ hồi cung.”
Đọc xong những dòng này, tôi tự tát thật mạnh vào mặt mình.
Một cơn đau rõ ràng ập đến ngay lập tức.
Tôi hiểu, tôi đã xuyên vào trong sách rồi, xuyên vào trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng nổi tiếng.
“Hạ kiệu.”
Đột nhiên chiếc kiệu từ từ hạ xuống.
Nữ quan chậm rãi vén màn kiệu qua: “Nương nương, đã đến Giả phủ rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên và thấy ánh đèn sáng rực cách đó không xa.
Hàng ngàn người ăn mặc y phục hoa lệ quỳ xuống trước mặt tôi, đồng thanh hô lên: “Cung nghênh quý phi nương nương.”
Tôi là quý phi nương nương à?
Tôi lập tức hiểu rõ thân phận của mình, tôi là phi tử của Hoàng đế, xuyên vào thân thể của Giả Nguyên Xuân, con gái người đứng đầu Giả phủ.
Trong trí nhớ, Giả Nguyên Xuân mặc dù được phong làm phi tần nhưng không được Hoàng đế yêu thích, lại ch*t sớm…
“Nương nương…”
Bỗng nhiên có ai đó rưng rưng nước mắt thấp giọng gọi tôi.
Ngẩng đầu lên thì thấy một bà lão đầu đội mũ quan bằng minh châu, trên người mặc áo choàng thêu hình chim phượng.
Dù toàn bộ mái tóc bà ấy đã bạc nhưng thần thái lại ung dung cao quý.
Rõ ràng, bà ấy chính là Giả mẫu, người thống trị tối cao của gia tộc nhà họ Giả.
“Miễn lễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-tac-sinh-ton-cua-gia-nguyen-xuan/chuong-1.html.]
Tôi bước xuống kiệu, nhanh chóng đỡ lấy Giả mẫu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng khoảnh khắc tôi chạm vào bà ấy, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng tôi.
Làn da của bà ấy cực kỳ cứng, giống như miếng thịt đã đông lạnh trong tuyết từ lâu.
“Đa tạ nương nương.”
Giả mẫu đứng lên, vừa mở miệng nói chuyện thì một mùi hôi thối từ trong miệng xộc ra.
Toàn thân tôi run lên, trong tiềm thức muốn tránh xa bà ấy một chút nhưng ánh mắt lại vô ý liếc nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ người trong Giả phủ giống như những cái x/ác không hồn, tròng mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đôi mắt của họ không có con ngươi đen, toàn bộ đều là màu trắng, ánh mắt vô cùng đờ đẫn và u ám.
Quy tắc hiện lên trong đầu tôi:
“Chú ý sự khác biệt, con ngươi đen và giác mạc trắng là người.”
Đám người này đều có con ngươi trắng.
Vậy thì toàn bộ bọn họ đều là người ch*t.
Da đầu tôi tê dại, nghĩ thầm: “Ch*t tiệt, thà mình bất tỉnh cho xong.”
Đúng lúc tôi muốn quay lại kiệu trở về hoàng cung.
Nhưng Giả mẫu lại sờ tay tôi, lau nước mắt nói: “Nương nương, xin mời vào phủ nghỉ ngơi một lát.”
Bà ấy vừa nói xong, hai chân tôi không tự chủ được bước vào phủ.
Điều này khiến tôi sợ hãi.
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cơ thể không chịu sự khống chế của tôi?
Bỗng nhiên, một số tình tiết rời rạc trong cuốn sách xuất hiện trong đầu tôi.
Sau khi tiến vào Vinh Quốc phủ, Nguyên Phi tắm rửa thay y phục trong phòng Thể Nhân Mộc Đức, sau đó đi đến Đại Quan Viên của phủ ngâm thơ, xem kịch…
Tôi đột nhiên nhận ra, trong Hồng Lâu Mộng, Giả Nguyên Xuân về phủ thăm viếng là kết cục đã định sẵn.
Cho nên dù tôi có muốn trốn tránh cũng không có cách nào thay đổi được.
“Nương nương, mời…”
Trong khi tôi đang suy nghĩ, đã có nha hoàn dẫn tôi đến căn phòng bên cạnh.
Bước qua bình phong là một thùng tắm lớn có nhiệt khí bay lên hiện ra.
Trong phòng có hai bà tử và sáu nha hoàn.
Họ bắt đầu c/ởi đ/ồ của tôi ra.
Tôi đứng bất động nhưng trong lòng lại thấp thỏm không thôi.
Tôi không biết nhiều về Hồng Lâu Mộng, chỉ thấy cư dân mạng suy đoán rằng Giả Nguyên Xuân có lẽ đã ch*t.
Bởi vì chỉ có người ch*t thì linh hồn mới có thể trở về phủ vào ban đêm để thăm người thân và rời khỏi phủ trước khi trời sáng.
Nhưng bây giờ Giả Nguyên Xuân có ch*t hay không không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn biết rằng, làm sao mới có thể thoát khỏi kết cục đã định trong cuốn sách quỷ quái này.
Khi kiện y phục cuối cùng được cởi ra, có một nha hoàn bước đến cạnh tôi, cô ấy giống như một con rối gỗ, cứng ngắc cúi xuống: “Nương nương, nhiệt độ vừa phải, xin ngài hãy tắm rửa.”
Tôi bị dẫn đến bồn tắm.
Nhưng tôi nhìn thấy x/ác của một người phụ nữ đang trôi nổi trong đó.
Đầu của th/i th/ể nữ cúi xuống, lưng hướng lên trên, th/i th/ể nằm sấp nổi lơ lửng.
Cô ấy đã ngâm mình trong nước rất lâu, mái tóc đen ướt sũng đan xen với những cánh hoa hồng đỏ thắm tỏa ra trên lưng, khiến làn da của cô ấy trông trắng bệch và phù nề.
Nha hoàn này chẳng lẽ không thấy có xá*c ch*t trong thùng sao?