Quy Tắc Sủng Thê - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-10-28 16:53:04
Lượt xem: 139
Chương 8:
Là một đứa trẻ mồ côi, đây là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác được gia đình trân trọng.
Trên bàn ăn, mẹ Tống Quyện liên tục gắp thức ăn cho tôi, bà còn kể những chuyện hồi nhỏ của Tống Quyện cho tôi nghe.
“Hồi đó, mẹ và bố nó đều bận nên thường để Tống Quyện ở nhà một mình, cả ngày chẳng có ai nói chuyện với nó. Bây giờ nghĩ lại, mẹ thật sự rất hối hận.”
Chẳng trách Tống Quyện lớn lên lại có tính cách như vậy.
Hóa ra là có liên quan đến những trải nghiệm thời thơ ấu.
“Mẹ còn tưởng cả đời này Tống Quyện sẽ không lấy vợ, may mà gặp được con, đúng là phúc ba đời, tổ tiên phù hộ. Từ sau khi ở bên con, Tống Quyện cười cũng nhiều hơn hẳn.”
Tôi mỉm cười: “Con cũng thấy rất may mắn khi gặp được Tống Quyện.”
Mẹ Tống Quyện như chợt nhớ ra điều gì, thở dài: “Không biết lần này thằng nhóc nhà họ Cận kia lại giở trò gì với Tống Quyện nữa.”
Tôi hơi hoang mang: “Dì, ý dì là Cận Niên và Tống Quyện có xích mích với nhau ư?”
Nhưng trong tiểu thuyết, hình như còn khoảng một năm nữa hai người mới chính thức trở thành đối thủ cạnh tranh.
Lúc này, hẳn mối quan hệ giữa họ vẫn lấy hợp tác làm chủ.
Mẹ Tống Quyện nói với vẻ phẫn nộ: “Nào chỉ là xích mích, rõ ràng Cận Niên cố ý nhắm vào Tống Quyện, còn sỉ nhục thằng bé.”
Tôi sững sờ.
“Mẹ cũng không hiểu nổi Tống Quyện kiêu ngạo như vậy sao có thể chịu đựng được những chuyện này. Hơn nữa, rõ ràng kiểu đả kích ác ý này chẳng có lợi gì cho Cận Niên...”
Từ những lời tâm sự ngắt quãng của mẹ Tống Quyện, tôi dần dần hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra từ khi tôi và Tống Quyện kết hôn, Cận Niên đã bắt đầu trả thù, nhiều lần gây sự.
Tôi không khỏi nhớ đến những vết thương trên người Tống Quyện mà tôi vô tình nhìn thấy lần đó.
Bạn bè của anh nghi ngờ có người cố ý phá hoại phanh xe.
Bây giờ xem ra, chắc chắn là do Cận Niên làm.
Tim tôi chùng xuống, không nhịn được rùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-tac-sung-the/chuong-8.html.]
Hóa ra câu nói “tôi sẽ phải chủ động tìm anh ta” và “ba tháng” của Cận Niên trước đó là có ý này.
Lẽ ra tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn.
Cận Niên đúng là một kẻ điên.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi đã phá vỡ cốt truyện, đồng thời cũng đẩy nhanh quá trình phát điên của anh ta.
Nửa đêm về sáng, tôi liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, tôi thấy một căn biệt thự nguy nga tráng lệ và một căn hầm tối tăm.
Một cô gái bị xích tay chân, gầy gò, da dẻ tái nhợt vì quanh năm không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Trên người cô gái còn có một vài dấu vết mờ ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tôi đi qua, vén lọn tóc rối tung của cô gái, cuối cùng thấy được gương mặt giống hệt mặt tôi.
Tôi bừng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Người bên cạnh vươn cánh tay dài ôm lấy tôi, để tôi áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh.
Nhịp tim tôi dần bình ổn trở lại.
“Bé ngoan, em gặp ác mộng?”
Tống Quyện bật đèn, nhìn tôi chăm chú, có chút buồn bã: “Đều tại anh, không thể bảo vệ em cẩn thận.”
Nhưng rõ ràng tôi mới là người đã mang những tai ương này đến cho anh.
Rõ ràng là tôi muốn tự cứu mình, tự ý thay đổi cốt truyện, nhưng người phải gánh chịu tất cả hậu quả lại là Tống Quyện.
Nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối, tôi nghẹn ngào nói:
“Tống Quyện, em xin lỗi. Em muốn thú nhận với anh một chuyện, thật ra Cận Niên dùng những thủ đoạn đó đều vì nhằm vào em, đáng lẽ anh không nên bị cuốn vào...”
“Anh biết, nhưng anh là chồng em.” Tống Quyện nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Sao giọng điệu của anh có thể bình thản như vậy?