Quy tắc yêu nữ phụ độc ác - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:21:29
Lượt xem: 330
11.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Dường như nhìn thấy tôi còn do dự nên Lý Minh Trạch lại cười nói:
"Sau này tốt nghiệp rồi, mỗi người ai cũng có lối đi riêng, có muốn gặp một lần sợ là không dễ đâu. Tất cả mọi người đều đi, cậu nể mặt tớ chút nha?"
Cậu ta đã nói đến nước này rồi thì tôi làm sao có thể từ chối được nữa.
“Được rồi.”
Mọi người đi rất nhiều, bầu không khí trong phòng cũng rất náo nhiệt.
Tôi uống một ngụm nước trái cây nhưng trong lòng lại nghĩ về một chuyện khác.
Thật ra tối nay Giang Tri Phỉ sẽ chuẩn bị tỏ tình với Tiết Thanh Thanh.
Tình cảm được giấu kín tận sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng không còn cách nào tiếp tục giả vờ nữa rồi. Vậy nên vào ngày chia tay này, cậu ấy rốt cục cũng can đảm tỏ tình.
Nhưng điều đáng tiếc chính là ngày hôm nay Tống Nghiễn cũng tới tìm Tiết Thanh Thanh.
Vì thế câu tỏ tình kia của Giang Tri Phỉ cuối cùng cũng không thể nói ra.
Hiện tại có vẻ như tất cả mọi thứ đều đang diễn ra dựa theo nội dung của cốt truyện trong sách, điểm khác biệt duy nhất chính là: Tôi cũng ở bữa tiệc này.
Đây là sự khác biệt duy nhất so với cốt truyện gốc.
Tôi cũng không biết có thể có ảnh hưởng gì không?
Lúc ăn uống gần xong thì có người đề nghị chơi trò chơi.
“Hãy xoay chai rượu này! Miệng chai chỉ vào ai thì người đó nhất định phải trả lời một câu hỏi, hơn nữa nhất định phải nói sự thật!"
Một đám người nóng lòng muốn thử, ồn ào tỏ vẻ đồng ý.
Không ngờ tới người thứ nhất bị nhắm trúng lại chính là Giang Tri Phỉ.
Dường như Lý Minh Trạch cố ý, lớn tiếng hỏi:
"Anh Phỉ! Câu hỏi của tớ là: Cậu có thích ai không?"
Ngay khi câu hỏi này vừa hỏi xong thì tất cả mọi người bắt đầu ồn ào.
Trong trường có rất nhiều người thích Giang Tri Phỉ nhưng không có ai biết Giang Tri Phỉ thích ai.
Tôi vô thức nhìn Giang Tri Phỉ đang ngồi ở phía đối diện, không ngờ lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn về phía bên này.
Ngay lập tức tôi nhìn sang chỗ khác, giả vờ như đang nhìn điện thoại.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy Giang Tri Phỉ nói:
“Có.”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó gần như là bùng nổ.
“Ai vậy? ai vậy?”
“Có phải ở trường chúng ta không?”
“Cậu ấy trông như thế nào? Các cậu ở bên nhau chưa?”
Tim tôi đập thình thịch.
Giang Tri Phỉ nói có, cậu ấy lại có thể nói có?
Nhưng mà không phải trong sách nói cậu ấy không có tỏ tình với Tiết Thanh Thanh sao?
Vậy mà bây giờ cậu ấy lại có thể thừa nhận như vậy!
Lý Minh Trạch cười nói:
"Này! Các cậu hỏi nhiều quá rồi đó, không phải các cậu nói xoay một lần trả lời một câu sao!"
Mặc dù là nói như vậy nhưng mà ít thấy ai có thể hóng hớt được chuyện của Giang Tri Phỉ, đương nhiên là mọi người sẽ không bỏ qua cơ hội lần này rồi.
Vì vậy, tiếp theo sau đó hầu như tất cả mọi người đều cố gắng xoay miệng chai làm cho nó lại lần nữa chuyển hướng về phía Giang Tri Phỉ.
Nhưng mà thật đáng tiếc, lần nào cũng thất bại.
“Trình Gia, tới cậu rồi đó!”
Lần này nhiệm vụ xoay cái chai rơi vào tay tôi.
Tôi có chút mất tập trung, đè vào thân chai rồi thản nhiên xoay nó một vòng.
Nhưng mà không ngờ tới sau khi cái chai xoay vài vòng lại từ từ dừng lại ở hướng Giang Tri Phỉ!
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên tĩnh.
Không... không... phải...
Ai mà không biết Trình Gia thích Giang Tri Phỉ chứ!
Vừa rồi tất cả mọi người đã bàn bạc xong, cho dù là ai xoay miệng chai hướng về phía Giang Tri Phỉ thì sẽ tiếp tục hỏi vấn đề trước nhưng mà không ngờ tới người được chọn lại là tôi.
Lần này phải hỏi thế nào? Làm sao hỏi tiếp đây?!
Triệu Kỳ nhìn xung quanh một lát sau đó tỏ vẻ ân cần bước tới nói nhỏ:
"Gia Gia, đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không cần phải lo lắng đâu.”
Cảm ơn cậu.
Lời này vừa nói ra. Ngược lại nếu như tôi không hỏi thì không phải là tôi có vẻ như nhát gan quá rồi sao.
Nhưng mà nếu như hỏi...... Đây không phải là tự làm xấu mặt mình sao?
Trong lòng tôi như có mười nghìn con ngựa chạy qua nhưng tôi vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, miễn cưỡng tựa người vào lưng ghế nói:
“Được rồi, vậy để tớ hỏi.”
Vừa nói tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn Giang Tri Phỉ, nhếch môi cười.
“Giang Tri Phỉ, tớ hỏi cậu: Người cậu thích, có ở đây không?”
12.
Tôi không thể nhịn được mà giơ ngón cái lên tán thưởng cho chính mình ở trong lòng.
Nghe! Sẽ hỏi thêm!
Trong phòng có mười sáu người ngồi, số lượng nam nữ mỗi bên một nửa. Cho dù Giang Tri Phỉ trả lời như thế nào cũng không thể phạm sai lầm được.
Dù sao chỉ cần cậu ấy không tự mình nói ra tên Tiết Thanh Thanh thì cũng không ai có thể trực tiếp đoán ra được cậu ấy thích ai.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy nhưng mà ba giây sau. Lúc bọn họ phục hồi tinh thần lại thì mọi người đồng loạt trở nên kích động, vừa mang dáng vẻ hóng hớt lại vừa phấn khích nhìn về phía Giang Tri Phỉ.
Tôi để ý thấy Triệu Kỳ đang ngồi bên cạnh cũng không tự giác được mà nắm chặt cái ly trong tay, có thể nhận thấy được cô ta cũng đang căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Giang Tri Phỉ.
Có lẽ người bình tĩnh nhất trong căn phòng này chính là tôi, dù sao thì tôi cũng chính là người biết câu trả lời chính xác nhất.
À! Thật ra còn có một người cũng không giống với những người khác - Tiết Thanh Thanh.
Thỉnh thoảng cô ấy thường nhìn về phía điện thoại di động và dồn hết sự chú ý vào đó.
Cô ấy đang đợi Tống Nghiễn.
Ôi.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Số phận của nam phụ đã được viết sẵn, Tiết Thanh Thanh đã định trước nhất định sẽ không thuộc về Giang Tri Phỉ.
Tình cảm đơn phương của cậu ấy, cuối cùng cũng chỉ là một bí mật chưa từng được thấy qua ánh sáng mà thôi.
Trong nháy mắt tôi có chút thất thần thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Tri Phỉ vang lên.
“Có.”
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, trong phòng chợt trở nên tưng bừng náo nhiệt dường như muốn lật tung nóc nhà.
“Ai! Ai! Ai!”
“Wow! Anh Phỉ đây là muốn tỏ tình nha!”
Trong lòng tôi khẽ độn, tôi nhìn về phía cậu ấy nhưng phát hiện cậu ấy đang nhìn Tiết Thanh Thanh, đôi mắt mắt đen dịu dàng mà chăm chú.
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình ở khoảnh khắc này là cảm giác như thế nào.
Mặc dù đã biết trước câu trả lời nhưng trong nháy mắt tôi vẫn có cảm giác buồn bực khó hiểu.
Người này sao lại cố chấp như vậy?
Tôi đã nhắc nhở cậu ấy rồi, không nên thích Tiết Thanh Thanh, vậy mà cậu ấy vẫn...
Điện thoại rung lên, tôi cúi đầu xuống mới phát hiện là tin nhắn của Tô Dương gửi tới.
“Chị Gia, chỗ chị đã xong chưa? Đi tăng hai nhé!”
Bọn họ biết tối nay tôi đã đồng ý liên hoan với lớp nên đã nói chờ tôi, muộn một chút rồi lại gặp nhau cũng được.
Tôi cầm điện thoại lên.
“Thật ngại quá, bạn tớ đang ở bên ngoài chờ. Tớ đi trước, bữa ăn hôm nay tớ mời, mọi người đừng ngại nhé.”
Nói xong tôi cũng không nhìn Giang Tri Phỉ nữa, đứng dậy rời đi.
……
Đám người Tô Dương đã chọn ăn đồ nướng.
Bữa ăn trước đó thật ra tôi không có ăn. Tôi còn tưởng rằng đến quán thịt nướng, tôi nhất định sẽ ăn một bữa thật no nhưng mà không ngờ tới vẫn không có khẩu vị gì.
Tôi đã uống ba lon bia dứa liên tiếp.
"Này! Chị Gia, hôm nay chính là ngày tốt mà chúng ta đã thi tuyển sinh đại học xong. Sao nhìn chị có vẻ không vui vậy?"
Một đứa đàn em tò mò hỏi.
Tôi nhìn thoáng qua cậu ta, thật sự là làm khó cho cậu ta, tay cầm một nắm xiên thịt dê nướng ăn ngon lành, vậy mà lại còn quan tâm tôi.
Tô Dương nhịn không được mà ghét bỏ nói:
"Thôi đi, trong đám người chúng ta cũng chỉ có chị Gia tỷ mới được xem là thí sinh nghiêm túc nhất trong kỳ thi này. Mấy tháng nay chị Gia học từ sáng đến tối, có vẻ mệt mỏi ốm hơn rồi, có chỗ nào giống với các cậu đâu chứ! Mỗi người còn mập lên mười cân (mười cân = năm kg)! Hừ, vậy mà cậu vẫn còn ăn! Cái này là cho chị Gia đó!”
Tôi vẫy tay tỏ vẻ không sao cả.
Dù sao tôi cũng cảm thấy không muốn ăn, lãng phí thì thật là đáng tiếc.
“Không có gì đâu. Có thể là kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi, đột nhiên rảnh rỗi nên trong lòng tôi ngược lại có chút trống trải.”
Một đứa đàn em khác lại bước tới nói:
“Chị Gia, nếu không chúng ta đi chơi bi da nha? Đã lâu rồi chị cũng không đi chơi, không bằng hôm nay đi đi?”
13.
Tôi thật sự không biết chơi những trò này nhưng mà hiện tại tôi đang rất bực bội.
"Được rồi."
Tôi đi theo đám người Tô Dương đến phòng bida, chỗ mà tôi và bọn họ thường đến. Vừa mới bước vào tôi đã trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Chị Gia, chị không muốn chơi à?"
Một chàng trai trẻ tinh thần* đi tới, anh ta chính là ông chủ ở đây. Anh ta và Trình Gia có mối quan hệ khá thân thiết.
(chàng trai trẻ tinh thần*: Anh chàng tinh thần ban đầu đề cập đến một chàng trai trẻ dọn dẹp rất gọn gàng và trông tràn đầy năng lượng và tinh thần. Bây giờ nó hầu như chỉ đề cập đến những chàng trai trông rất xã hội, các biểu hiện cụ thể bao gồm: hình xăm trên toàn bộ cánh tay, đầu nồi bất kỳ màu nào, quần bó sát, giày đậu sáng bóng, xã giao năng động, độc đoán và nói những câu nói xã giao đáng kinh ngạc,...)
"Làm sao vậy, thất tình à?"
Tôi trợn tròn mắt nói:
"Anh mới thất tình, cả nhà anh mới thất tình đó!"
Anh ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng:
"Cậu thất tình thật à?"
Tôi mặc kệ anh ta.
"Làm ơn, đây là chỗ tôi đã trả phí để chơi, anh có hiểu không?" Tôi đếm.
Chàng trai tinh thần* nói kháy vài câu rồi bỏ đi.
“Con gái thất tình quả thật là rất đáng sợ! Quả thật là không có tình người!”
Đám người Tô Dương cũng không có lôi kéo tôi chơi, bọn họ tự giác đi sang một bên chơi.
Tôi ngồi trên sô pha nhìn xung quanh một lát chán chường.
Giờ này, chắc là bữa tiệc liên hoan lớp với đám người của Giang Tri Phỉ đã kết thúc rồi nhỉ?
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên sáng lên, đó là một dãy số xa lạ.
Tôi có hơi bất ngờ nhưng vẫn bấm nghe.
“A lô?”
Ở bên đó có vẻ rất yên tĩnh.
Đúng lúc này, Tô Dương tung ra một cú đánh đẹp mắt, đám người bên cạnh sôi nổi hoan hô.
“Tô Dương thật lợi hại! Không hổ là chị Gia tự mình dạy ra!”
Tôi có chút không kiên nhẫn quay đầu nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/quy-tac-yeu-nu-phu-doc-ac/chuong-4.html.]
"Kêu to cái gì? Tôi đang nghe điện thoại đó!”
Giọng nói của mấy người bọn họ mặc dù nhỏ hơn một chút nhưng vẫn cười nói đùa giỡn như trước, đẩy Tô Dương chơi thêm một lần nữa.
Tôi bước hai bước về phía góc hẻo lánh, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Trình Gia, cậu làm rơi đồ này.”
Tôi sửng sốt.
Giang Tri Phỉ?
Đây thật sự là điện thoại của cậu ấy? Cậu ấy vậy mà lại có thể chủ động gọi cho tôi...... Không đúng! Tôi làm rơi đồ à?
Nhìn xung quanh, lúc này tôi mới nhận ra...
Ây da!
Túi của tôi đâu rồi?
“À! ngại quá, giờ tớ mới biết. Túi của tớ có ở chỗ của cậu không? Cậu đang ở đâu, bây giờ tớ qua lấy nhé.”
“Tớ đang ở trước tiệm cơm lúc nãy. Tớ ở đây chờ cậu.”
“À, được! Tớ lập tới ngay đây.”
Tôi ấn vào huyệt thái dương.
Ngày hôm nay thật sự là hồn tôi đã bay đi đâu mất rồi, nếu không phải Giang Tri Phỉ nhắc thì không biết tới lúc nào tôi mới phát hiện chuyện này.
Sau khi giải thích với đám người Tô Dương, mấy người bọn họ còn ầm ĩ muốn đi cùng tôi.
“Không cần đâu, tôi lấy đồ. Hơn nữa cũng đã khuya rồi, lấy xong tôi sẽ về nhà ngay. Các cậu tiếp tục chơi đi nhé.”
……
Bắt xe taxi đến tiệm cơm, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng ở ngã tư đường.
Giang Tri Phỉ.
Cậu ấy dường như đã cảm nhận được gì đó nên quay đầu nhìn lại.
Dưới màn đêm, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú trong sáng của chàng trai trẻ, phủ lên đó một lớp ánh sáng ấm áp.
Càng làm nổi bật đôi mắt đen kịt của cậu ấy, trầm tĩnh và sâu thẳm.
14.
Trái tim tôi dường như đập nhanh hơn một chút.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống xe và đi về phía cậu ấy.
"Thật ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền cậu nữa, cậu đợi có lâu không?"
Giang Tri Phỉ nhẹ nhàng nói:
"Không có, bọn tớ bên này cũng vừa mới kết thúc.”
Tôi không để ý tới chữ "cũng" kia của cậu ấy. Bởi vì sau khi nghe câu nói này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là: Kết thúc rồi? Vậy... sau khi tôi đi, chuyện gì đã xảy ra?
Cậu ấy tỏ tình với Tiết Thanh Thanh sao?
Nhưng mà rõ ràng đó là câu hỏi mà tôi không có đủ tư cách để hỏi.
Thế là tôi cười nói với cậu ấy một cậu:
"Cảm ơn cậu nha! Nếu như không có cậu, có lẽ cái túi này đã bị lạc mất rồi.”
Cậu ấy đưa túi xách trong tay tới cho tôi, tôi không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay cậu ấy.
Rõ ràng hiện tại đã là đầu mùa hè nắng nóng như thiêu đốt, vậy mà chạm vào tay của cậu ấy vẫn có cảm giác mát mẻ.
Giống như là có một dòng điện từ nơi tôi chạm vào tỏa ra, tôi vội vàng rút tay về.
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn tớ đâu." Giang Tri Phỉ dừng lại một chút, đột nhiên hỏi:
" Cậu uống rượu sao?”
Lúc lời nói phủ nhận vừa đến miệng, tôi cứ như vậy mà chọn rẽ sang một hướng khác.
“...À, tớ chỉ uống một ít thôi.”
Giang Tri Phỉ không nói nữa.
Vấn đề đã giải quyết xong xuôi, theo lý mà nói thì đã đến lúc tôi nên nói lời từ biệt.
Tôi im lặng ba giây rồi kêu cậu ấy.
“Giang Tri Phỉ.”
“Tớ đây.”
“Hình như tớ có chút choáng, chắc là tớ không thể đi nổi nữa rồi, cậu có thể đưa tớ đến ngã tư đường được không? Đường ở đây nhỏ quá, tài xế nhà tôi không có thể lái xe vào.”
Giang Tri Phỉ dừng một lúc, sau đó gật đầu: "Được.”
Không biết lúc này tôi lấy can đảm ở đâu ra, tôi bước lên nửa bước, cười hỏi:
"Hình như tôi cũng không còn sức nữa rồi hơn nữa cái túi này nặng quá. Hay là... cậu cõng tớ nhé?"
Đây là lời mà Trình Gia sẽ nói ra.
Ồ, Chính xác là như vậy.
Tôi âm thầm thuyết phục bản thân ở trong lòng.
Giang Tri Phỉ lùi lại nửa bước.
Đáy lòng tôi hơi hụt hẫng một chút nhưng rất nhanh tôi lại ném chuyện này ra sau đầu.
Ôi, đây mới là tình tiết cốt truyện phát triển bình thường.
“Cậu lên đi.”
Giang Tri Phỉ xoay người lại nói với.
……
Gió đêm vẫn mang theo hơi nóng còn sót lại.
Nhưng mà có vẻ như nó không có nóng như mặt của tôi lúc này.
Tôi cũng không biết sao mọi chuyện lại có thể xảy ra như vậy.
Giang Tri Phỉ lại có thể...... đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy của tôi?
Nhìn mái tóc đen nhánh gọn gàng của cậu ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm mãnh liệt chỉ thuộc về cậu ấy chỉ từ lớp vải áo mỏng manh, trái tim của tôi gần như không khống chế được mà đập thình thịch.
Nhìn cậu ấy có vẻ gầy gò nhưng thân thể lại rất khỏe, cõng tôi đi một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Thời gian giống như bị kéo dài vô tận, giống như là sô cô la đã tan chảy và kéo ra những sợi chỉ còn sót lại chậm rãi quấn lấy con người.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ngã tư đường đã hiện ra trước mắt.
Phía trước đã có thể nghe được tiếng xe chạy.
Tôi hơi nghiêng đầu, tựa vào vai cậu ấy.
Rồi sau đó nhịn không được dựa lại gần hơn, ở bên tai phải của cậu ấy nhỏ giọng nói:
“Giang Tri Phỉ.”
“Làm sao bây giờ, hình như tớ... tớ thật sự thích cậu rồi.”
15.
Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Giang Tri Phỉ nữa.
Tất cả mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó dường như đã trở thành một bí mật vĩnh viễn bị phong ấn.
Cho đến khi có kết quả thi đại học, Giang Tri Phỉ đạt được thành tích 701 điểm, trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên của toàn thành phố.
Tuyên truyền ùn ùn kéo đến, khắp nơi đều là tên của cậu ấy.
Trái tim treo lơ lửng đã lâu của tôi, cuối cùng cũng đã an ổn rơi xuống. Lần này, Giang Tri Phỉ không có vì tôi mà trì hoãn tương lai của cậu ấy nữa và tất cả mọi thứ cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ đúng như mong đợi của tôi!
Nhưng mà tại sao… tôi lại không có vui vẻ như tôi đã từng tưởng tượng?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định đến nhà của Giang Tri Phỉ nhìn cậu ấy lần cuối.
Kết quả thi đại học đã có, chỉ cần bà nội của cậu ấy không xảy ra chuyện gì thì cửa ải này coi như là hoàn toàn thông qua.
Cậu ấy và Trình Gia vốn dĩ không phải là người đi cùng thế giới. Sau ngày hôm nay, có lẽ mỗi người cũng sẽ có những cuộc sống khác nhau.
Coi như...... đây là lời tạm biệt cuối cùng vậy!
……
Lúc tôi đến nhà Giang Tri Phỉ đã là chạng vạng tối.
Nhưng mà không ngờ tới, lúc tôi vừa đi tới đầu ngõ thì thấy có nhiều người chặn Giang Tri Phỉ lại.
“Tri Phỉ à! Thật không ngờ tới, kết quả thi đại học của cháu lại cao như vây.”
“Đúng đó! đúng đó! Xem như phần mộ tổ tiên của nhà họ Giang gia chúng ta đã bốc khói xanh rồi!”
"Tô đã nói thằng nhóc này về sau là tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạn đấy. Nhìn xem, người ta bây giờ đều là thủ khoa rồi đấy!"
“Tri Phỉ à! Lần này con thi được điểm cao như vậy, chắc là nhận được rất nhiều học bổng phải không? Con xem anh họ của con sắp kết hôn rồi nhưng trong nhà cũng không có tiền, hay là cho dì lấy trước một ít nhé? Con đừng lo! Tiền này cứ xem như là bọn ta mượn của con, sau này có tiền nhất định sẽ trả lại cho con.”
Nghe đến đây, tôi cuối cùng cũng biết rõ thân phận của mấy người này là ai rồi.
Cha mẹ Giang Tri Phỉ mất sớm, những người thân trong nhà đều xem cậu ấy như một gánh nặng, nên họ đã sớm cắt đứt quan hệ.
Trong cốt truyện chỉ nói sơ qua vài câu về phần này.Chỉ nói sau khi Giang Tri Phỉ lên đại học đã tự mình gây dựng sự nghiệp lúc kiếm được hũ vàng đầu tiên thì những người thân thích kia mới theo dõi cậu ấy, gây cho cậu ấy không ít phiền phức.
Nhưng những thứ đó chỉ là vài viên đá được mài trên con đường cậu ấy trở thành đại boss, nói sơ qua vài câu thì đã hời hợt lướt qua.
Nhưng mà cho đến lúc này tôi mới nhận ra được những thứ này đối với Giang Tri Phỉ lúc trẻ mà nói, từng chút từng chút đau đớn mà cậu ấy trải qua đều là chân thật.
Cuộc sống của cậu ấy chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng.
Giang Tri Phỉ quay lưng về phía tôi cho nên lúc này tôi không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của cậu ấy, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của cậu ấy vang lên.
“Tôi không có tiền.”
Mấy người đó nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.
“Cháu nói cháu không có tiền thì ai sẽ tin chứ? Tri Phỉ à, dù sao thì cháu cũng là đứa trẻ mà bọn ta đã nhìn từ nhỏ cho đến lớn mà, cháu cũng không thể vừa mới trở nên nổi tiếng thì đã không nhận họ hàng nữa chứ!"
Giang Tri Phỉ không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vòng qua bọn họ và chuẩn bị rời đi.
Một người đàn ông trông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi đẩy cậu ấy một cái.
"Thằng ranh con, mày bày ra sắc mặt đó cho ai xem!"
Giang Tri Phỉ bị anh ta đẩy vào bức tường.
Trong lòng tôi đột nhiên trở nên tức giận.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Mấy người trong hẻm đồng loạt nhìn về phía tôi.
Giang Tri Phỉ cũng đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông đẩy Giang Tri Phỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại nhìn về phía Giang Tri Phỉ, trên mặt nở một nụ cười quái dị.
"Ơ kìa, Thằng nhóc này được nha, còn có thể bám được vào đại tiểu thư như thế này?"
Sắc mặt Giang Tri Phỉ thoáng chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Cô ấy cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì, các người có việc thì cứ tìm tôi là được rồi.”
“Mày nói thì tao sẽ tin sao?” Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng nói tiếp: "Cái túi trên tay cô bé này ít nhất cũng hơn mười vạn nhân dân tệ rồi! Mày nói không có tiền, vậy được thôi! Vậy để cô bé này đưa giúp mày là được rồi!”
Tôi cũng cười.
“Mắt chó của anh đúng là biết nhìn hàng, đáng tiếc lại là một người không biết chữ. Anh có biết tội tống tiền người khác sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù không?”
Biểu cảm của mấy người bọn họ đều trở nên cực kỳ khó coi.
Người đàn ông đó định xông về phía tôi:
"Cmn! Tao đang cho mày mất mặt! Mày…”
Ầm!
Giang Tri Phỉ lạnh mặt đá một đạp vào lưng của người đàn ông đó!
[….]
Nhưng Giang Tri Phỉ dường như không nghe thấy, tiếp tục túm lấy người đàn ông đã đẩy cậu ấy, định đập ấn đầu anh ta đập vào tường.
Trái tim tôi dường như muốn ngừng đập.
“Giang Tri Phỉ!”
Cậu ấy dừng lại, giống như là lúc này cậu ấy mới nhớ tới sự tồn tại của tôi.
“Cậu trở về đi, cậu cứ xem như chưa từng tới đây." Giọng nói của Giang Tri Phỉ lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Tôi bất chấp tất cả vội vàng lao đến nắm chặt lấy tay áo cậu ấy.”
“Giang Tri Phỉ! Cậu đừng đánh nữa!”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.