Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ra Vẻ Dịu Dàng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:33:26
Lượt xem: 186

Hàn Dữ chép miệng: “Yên tâm đi, con bé còn nhỏ như vậy, không hiểu tình yêu là gì đâu, chỉ cần cậu vẫn luôn từ chối, một khi lòng tự trọng của nó bị tổn thương sẽ tự động từ bỏ mà thôi.”

Kỷ Tụng Niên tiếp tục hỏi: “Cậu không sợ tôi mất kiểm soát rồi đắm chìm sao?”

Hàn Dữ chỉ tay mắng: “Cậu dám thử một lần xem?”

Thấy anh không có động tĩnh, Hàn Dữ trực tiếp cầm lấy chiếc điện thoại di động anh đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu cậu yêu nó, vậy trước tiên phải thông báo cho tôi để tôi đánh cho cậu một trận.” Sau khi nhìn lướt qua xong, Hàn Dữ vứt điện thoại trả lại cho anh, quay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào dòng chữ đầy ẩn ý:

“Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.

Anh tò mò vào vòng bạn bè của cô thì thấy nội dung trong vòng kết bạn chỉ hiển thị được ba ngày, anh không suy nghĩ nhiều, thoát khỏi vòng bạn bè và đổi “Mười sáu” trong ghi chú ban đầu thành một chữ cái tiếng anh “A”.

Sau khi đồng ý lời mời kết bạn của anh, Hàn Úc Phi rất phấn khích.

Rất lâu sau cô mới gửi tin nhắn đầu tiên: “Xin chào.”

Năm phút sau: “Xin chào.”

Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi nhanh tay nhắn lại và lịch sự hỏi: “Em tên là Hàn Úc Phi, anh trai ơi, anh tên gì, có thể nhắn cho em được không?”

Nhìn thấy hai từ “anh trai”, Kỷ Tụng Niên mỉm cười, nếu Hàn Dữ nhìn thấy cảnh này sẽ đánh anh mất.

Anh trả lời cô bằng ba chữ ngắn gọn: “Kỷ Tụng Niên.”

Thấy anh gửi một tin nhắn hờ hững như vậy, Hàn Úc Phi cũng không dám tán gẫu nhiều, lễ phép đáp lại hai chữ: “Vâng ạ.” Không nhắn thêm một tin nào nữa.

Cô thấy anh không tìm mình tán gẫu, cô cũng không biết nên tìm chủ đề nói chuyện như thế nào, cho nên lần thứ hai nhắn tin là vào một buổi tối hai ngày sau đó.

Đêm đó, Hàn Úc Phi lấy rượu làm dũng khí, khi gần say, cô cố tình gọi nhầm cho anh, cô nhấp vào hộp trò chuyện WeChat, tìm thấy ba chữ “Kỷ Tụng Niên” rồi gọi cho anh.

Tiếng chuông reo lên vài giây trước khi kết nối.

Hàn Úc Phi lên tiếng trước, cố ý gọi: “Anh trai ơi.”

Cô không nghe anh nói, tiếp tục: “Anh trai ơi, em say rồi, anh tới đón em được không?”

Lúc này, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng: “Em đang ở đâu?”

“Em ở quán bar xx.”

Anh nghe cô nói xong lập tức cúp điện thoại, Hàn Úc Phi còn chưa kịp phản ứng, đang định gọi tiếp thì cuộc gọi của anh trai cô lại vang lên.

Hàn Úc Phi kiên nhẫn nhấc máy, anh trai cô nói trước: “Em cứ ngồi yên đó, đừng uống nữa, anh sẽ đến ngay.”

Cô thất vọng đáp: “Vâng ạ.”

Hóa ra lý do anh cúp điện thoại là để thông báo cho anh trai cô, Hàn Úc Phi thầm nghĩ: “Có phải mình đã quá chủ động rồi không?”

Hàn Dữ đi vào trong quán, phát hiện cô đang nằm trên quầy bar, vội vàng chạy tới hỏi: “Sao đột nhiên em lại uống rượu? Còn đi lại được không?”

Thấy Hàn Dữ đi tới, Hàn Úc Phi hơi áy náy: “Anh à, có phải em chủ động quá không? Anh ấy không thèm để ý đến em.”

Hàn Dữ nghe cô nói xong bỗng hiểu ra, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, em quá chủ động, hơn nữa, cậu ta là người không dễ theo đuổi, em mau chóng từ bỏ đi.”

Nói xong, Hàn Dữ còn không quên khiển trách cô: “Còn nữa, sau này em đừng có gọi bậy bạ.”

Cô lơ đãng trả lời: “Em biết rồi, biết rồi.”

Hàn Dữ thở dài, anh ấy cũng không thể làm gì với cô, nhìn vẻ mặt say khướt của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em đi được không?”

Hàn Úc Phi giả bộ đưa tay ra trước mặt Hàn Dữ: “Em không đi nổi, anh trai, anh giúp em đi.”

Không còn cách nào khác, Hàn Dữ kéo cổ tay cô và nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Hàn Úc Phi nhìn theo bóng lưng Hàn Dữ, đột nhiên muốn khóc, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc sinh con thứ hai, khi cần nhưng bố mẹ không thể ở bên, lúc này sẽ có một người đi bên cạnh nói với cô: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Sau khi trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, Hàn Úc Phi nằm xuống giường đi ngủ. Sau khi cô đã say giấc nồng, Hàn Dữ lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Kỷ Tụng Niên: “Chúng tôi đã về đến nhà an toàn, cảm ơn.”

Kỷ Tụng Niên đang phải tăng ca thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn, anh trả lời: “Không có gì.”

Vào ngày bố của Hàn Úc Phi xuất viện, cô đã đặc biệt xin phép và mang theo hai bó hoa, một bó cẩm chướng và một bó hoa cúc, hoa cẩm chướng tặng cho bố Hàn còn hoa cúc tặng cho Kỷ Tụng Niên.

Cô biết được từ anh trai rằng anh là bác sĩ phẫu thuật, Hàn Úc Phi đã cố tình đi đến khu ngoại khoa và tìm thấy văn phòng của anh. Khi đi ngang qua, cô nhìn thấy một số thông tin của bác sĩ được đính trên tường. Hàn Úc Phi dừng lại và nhìn thấy tên Kỷ Tụng Niên đầu tiên.

Trong bức ảnh, anh không đeo khẩu trang, lúc trưởng thành trông rất đẹp trai tuấn tú, vô cùng thanh khiết, khiến cô không khỏi nghĩ đến cảnh gặp anh khi còn nhỏ.

Cô không ngờ rằng sau bao nhiêu năm vẫn còn có cơ hội gặp lại anh.

Đứng trước cửa văn phòng làm việc, Hàn Úc Phi hồi hộp gõ cửa: “Kỷ…Bác sĩ Kỷ.”

Nghe thấy tiếng nói, Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra là cô, nhưng anh vẫn nói theo thói quen: “Mời vào.”

Được sự cho phép, Hàn Úc Phi ngại ngùng bước vào, đặt bó hoa trên tay lên bàn, quay đầu bỏ đi không nói một lời.

Kỷ Tụng Niên thấy vậy bỗng ngây người, anh nhìn vào bó hoa thấy có một tờ giấy màu hồng bên trong, tò mò cầm lên đọc dòng chữ trên đó: “Bác sĩ Kỷ, em thích anh, anh có muốn ở bên em không?”

Nhìn thấy tờ giấy này, Kỷ Tụng Niên dường như hiểu ra lý do tại sao cô lại chạy đi nhanh như vậy, thầm nghĩ: “Có phải vì nhút nhát mà em chạy nhanh như vậy không?”

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác trắng ra, tìm phần ghi chú “A” rồi gửi cho cô một tin nhắn: “Cảm ơn bó hoa của cô Hàn, còn có, chữ viết rất đẹp.”

Hàn Úc Phi nhận được tin nhắn, trong phút chốc không nói nên lời: “Ai cần anh khen chữ viết, em đang hỏi anh có muốn ở bên em không? Anh không thể thẳng thắn hơn sao?” Nhưng lại không dám gửi cho anh, đành phải xóa lịch sử trò chuyện, làm như chưa từng thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ra-ve-diu-dang/chuong-2.html.]

Thấy anh không từ chối cô một cách rõ ràng, Hàn Úc Phi quyết định nghĩ ra nhiều cách khác để thử.

Buổi tối sau khi ăn xong, Hàn Úc Phi lẻn ra ngoài phòng Hàn Dữ, gõ cửa gọi: “Anh ơi.”

“Vào đi.”

Sau khi được sự cho phép, Hàn Úc Phi đẩy cửa, nhìn thấy anh ấy đang ngồi ở bàn làm việc trên máy tính, cô ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hàn Dữ, hỏi nhỏ: “Anh, anh có biết khi nào bác sĩ Kỷ nghỉ ngơi không?”

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

“Không biết.”

“Vậy anh hỏi đi.”

“Không hỏi, em có thể tự đi hỏi.”

Hàn Úc Phi không nhịn được muốn đánh Hàn Dữ, cô bóp bả vai của anh ấy, bắt đầu nũng nịu: “Anh, anh là người siêu tốt, anh giúp em hỏi đi.”

Điều mà Hàn Dữ không thể chịu đựng nổi chính là khi cô làm nũng, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài lấy điện thoại ra, tìm tên “Kỷ Tụng Niên” trong danh bạ và gửi tin nhắn: “Khi nào thì cậu nghỉ ngơi?”

Đầu bên kia trả lời: “Ngày kia được nghỉ một ngày, có việc gì?”

“Ra ngoài uống một hai ly không?”

“Được.”

Hàn Úc Phi nhìn vào lịch sử trò chuyện của họ, tự hỏi liệu cuộc trò chuyện giữa con trai với nhau đều thẳng thắn như vậy sao? Hơn nữa, Kỷ Tụng Niên lúc ở cùng anh trai cũng không lạnh lùng đến vậy, tại sao lúc nói chuyện với cô lại chỉ nhắn được vài câu?

Thấy cô ngẩn người, Hàn Dữ nhéo má cô: “Anh giúp em rồi đó, đây là lần cuối cùng, lần này không theo đuổi được thì đừng làm nữa, nghe không?”

Hàn Úc Phi giận dỗi xoa gò má bị nhéo đến đau: “Em nghe thấy rồi.” Cô cũng không quên nói: “Cảm ơn anh trai.”

Sau khi Hàn Úc Phi hẹn thời gian và địa điểm với Hàn Dữ, cô vui vẻ chạy về phòng, trong tay nắm được “tin vui”, bắt đầu suy nghĩ nên chăm sóc da thế nào, ngày kia cô sẽ mặc gì đi gặp anh?

Một ngày trôi qua thật nhanh, đến tối hôm hẹn, Hàn Úc Phi đã chọn bộ sườn xám mà cô thích nhất, trang điểm cũng nhẹ nhàng tinh tế.

Hàn Úc Phi đến quán bar đã chọn trước đó được nửa tiếng, tìm một nơi khá vắng vẻ ngồi xuống, giả vờ tình cờ gặp anh.

Trong khi chờ đợi, Hàn Úc Phi tùy ý chọn một ly rượu, cô không biết nhiều về các loại rượu nên chọn đại một ly rồi uống cạn.

Trước khi hai người kia đến, cô đã hơi say, dựa vào ghế sô pha, dù say khướt nhưng vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào, lẩm bẩm: “Sao còn chưa tới?”

Cô cố gắng chịu đựng cơn say, tự nhắc nhở bản thân phải thật tỉnh táo: “Đây là cơ hội cuối cùng, mình đã hứa với anh trai rồi, nếu lần này không theo đuổi thành công thì sẽ dừng lại, nhưng tốt xấu gì anh cũng nên xuất hiện, cho em cơ hội tỏ tình thẳng thắn đi chứ, nếu không em sẽ không cam tâm.”

Cô mở điện thoại nhìn đồng hồ, đã cách thời gian hẹn hơn mười phút, cô thất vọng nhìn về phía cửa: “Bác sĩ Kỷ, có phải chúng ta đã định sẵn là không có duyên với nhau không?”

Cô đang định gọi điện thoại bảo Hàn Dữ tới đón, bỗng có hai người đàn ông xa lạ xuất hiện trước mặt, bọn họ ngồi bên cạnh cô, một người cầm ly rượu hỏi: “Người đẹp, cùng bọn anh uống vài ly nhé?”

Cô muốn đứng lên nhưng phát hiện người không còn sức lực, đành phải trốn tránh nói: “Không, các anh tự uống với nhau đi.”

Người đàn ông cầm ly rượu đưa cho người bên cạnh, dùng ánh mắt ám chỉ, sau đó vòng tay qua eo cô, ghé sát vào hỏi: “Nếu không muốn uống rượu thì cùng chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

Cảm giác thấy có người ôm eo mình, Hàn Úc Phi lập tức buồn nôn, đẩy tay anh ta ra, dùng hết sức đứng dậy: “Không được, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.”

Thấy cô định rời đi, hai người cùng nhau đứng lên, vươn tay ngăn cản: “Cô giả vờ cái gì? Mặc như vậy đến quán bar không phải để dụ dỗ đàn ông sao?

Khi bọn họ định tóm lấy cô, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Hàn Úc Phi, Kỷ Tụng Niên kéo cô ra phía sau để bảo vệ, bất mãn nói: “Dù cô gái có ăn mặc như thế nào cũng không phải là lý do để anh phạm tội.”

Thấy có người ra tay che chở, hai người kia cũng không dám làm ầm lên, chỉ nói “đúng là xui xẻo” rồi quay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên hơi khó chịu, anh cau mày, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, anh giơ chân lên đá từng người một: “Xui xẻo chính là các người, đúng là thứ mẹ sinh nhưng không được mẹ dưỡng, cú đá này để nhắc nhở các người, sau này phải biết tôn trọng phụ nữ.”

Hàn Úc Phi ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều như vậy, cô không dám tin bác sĩ Kỷ hiền lành sẽ đi đá người khác?

Sau khi đá, Kỷ Tụng Niên nắm cổ tay cô bước ra khỏi quán bar, kéo cô đến xe của anh, mở cửa ghế sau cho cô ngồi vào rồi vòng qua cốp xe lấy nước.

Anh mở nắp chai đưa cho cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Hàn Dữ không tới sao?”

Hàn Úc Phi nhận lấy chai nước, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn chằm chằm vào chai nước, lắc đầu: “Không phải, là em bảo anh ấy rủ anh đi chơi.”

Sau khi hiểu ra, anh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra để gọi.

Thấy anh cầm điện thoại, Hàn Úc Phi lập tức vươn tay ra nắm lấy tay anh: “Chờ một chút, em có chuyện muốn nói.”

Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu nhìn cô, cất điện thoại: “Được, em nói đi.”

Sau khi tâm tình trở nên tốt hơn, Hàn Úc Phi nói: “Bác sĩ Kỷ, em thích anh.”

Anh thản nhiên đáp lại: “Anh biết.”

“Vậy tại sao anh không trả lời em?”

“Anh không hẹn hò với em gái bạn tốt của anh.”

Hàn Úc Phi sững sờ khi nghe thấy những lời này, cô lợi dụng men say để nói nghiêm túc: “Vậy thì không cần hẹn hò đâu, chúng ta kết hôn đi.”

Nói xong, cô vươn tay kéo cổ áo anh, hôn lên khóe môi anh.

Trái tim của Kỷ Tụng Niên bỗng run lên, hai tay đặt ở hai bên không biết phải làm sao.

Vài giây sau, Hàn Úc Phi buông ra, hất chai nước trong tay, đặt tay lên vai anh rồi ghé sát vào tai nói:

“Bác sĩ Kỷ, em thích anh đã lâu rồi, từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã đem lòng thích anh rồi, anh không yêu em cũng không sao, em có thể cưới anh.”

Kỷ Tụng Niên nghe cô nói xong không nhịn được cười: “Nếu anh không đồng ý lấy em thì sao?”

Loading...