Ra Vẻ Dịu Dàng - Chương 7: Kết
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:37:16
Lượt xem: 107
"Từ khoảnh khắc động lòng đó, em chính là Plan A cũng là sự lựa chọn đầu tiên của anh." --- Kỷ Tụng Niên
---
Cô ngẩn người, không dám tin nói: "Sao có thể như thế được, em là người theo đuổi anh ấy trước, cũng là em thích anh ấy trước."
Hàn Dữ suy nghĩ rồi nhìn cô chằm chằm: "Con người của cậu ta chính là kiểu có chuyện gì cũng cất sâu trong đáy lòng, không chừng cậu ta đã âm thầm thích em từ lâu rồi đó."
Cô không nói gì, lấy điện thoại ra muốn gọi hỏi anh, nhưng lại sợ bản thân mình làm phiền đến anh, cuối cùng đành lựa chọn từ bỏ, chuẩn bị chờ anh trở về rồi hỏi rõ lại lần nữa.
---
Ba tháng trôi qua.
Ngày 9 tháng 4, toàn bộ nhân viên y tế đi tiếp viện đều thắng lợi trở về, Hàn Úc Phi mua một bó hoa hải đường, đứng trước cổng khu dân cư chờ anh về nhà.
Hàn Dữ đứng bên cạnh dáng vẻ như còn chưa tỉnh, anh ấy đứng dựa lưng vào tường, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Cũng mười hai giờ trưa rồi, sao còn chưa về đến thế?"
Hàn Úc Phi khẽ đạp vào bắp chân của anh ấy nói: "Tối qua chắc anh đi ăn trộm nhỉ? Mười hai giờ rồi còn buồn ngủ hả?"
Anh ấy che miệng ngáp một cái: "Tối hôm qua chơi game với Giản Trúc suốt một đêm, bây giờ cực kỳ buồn ngủ."
Giản Trúc là cô bạn gái mà tháng trước anh vừa quen trên mạng, nhỏ hơn anh ấy bốn tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, vừa khéo còn đang thực tập trong công ty của anh ấy.
Hàn Úc Phi trêu ghẹo anh ấy: "Mới có một buổi tối đã không chịu được rồi sao?" Cô nhịn cười: "Nhỡ đâu sau này kết hôn rồi, thì sao anh lại chịu được nhỉ?"
Hàn Dữ có chút tức giận, nhìn sang cô nói: "Sao từ khi em kết hôn cùng với con ch.ó Kỷ Tụng Niên kia thì trong đầu đều là mấy hóa chất màu vàng kia thế hả? Mau bỏ hết mấy hóa chất màu vàng trong đầu em ngay đi."
"Cũng đều là người lớn hết rồi, còn có gì không thể nói nữa à?" Cô trừng mắt nhìn anh.
Vừa định xách cô lên mắng một trận, thì có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hai người là học sinh tiểu học à, lớn già đầu rồi còn cãi nhau nữa à?"
Hàn Úc Phi thấy anh có chút kích động, nhìn anh chạy đến, mở rộng tay cho anh một cái ôm thật to: "Chúc mừng bác sĩ Kỷ quang vinh trở về."
Thấy hai người họ bắt đầu diễn cảnh nhàm chán, Hàn Dữ cảm thấy ngại khi làm phiền hai người nên đi trước, mà trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Trở về là được rồi, anh về ngủ bù đây, không cần kêu anh ăn cơm đâu."
Chờ khi anh ấy đã đi xa, Kỷ Tụng Niên mới hỏi: "Sao cậu ấy lại tới đây ở thế?"
"Anh ấy sợ em ở một mình không thấy thoải mái, cứ đòi đến đây ở." Cô trả lời.
Anh híp mắt nhìn chằm chằm cửa nhà mình. Chờ đến khi ăn trưa xong, anh lên lầu mở cửa phòng dành cho khách ra, đi vào vén chăn của anh ấy lên.
Hàn Dữ rùng mình mở mắt ra, trợn mắt nhìn anh nói: "Cậu có chuyện gì à?"
"Cậu có thể về nhà rồi." Anh nghiêm túc trả lời.
Hàn Dữ có hơi không biết nói gì từ trên giường ngồi dậy: "Kỷ Tụng Niên, cậu rất chó, cậu biết không?"
"Trước kia không biết, bây giờ thì biết rồi."
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
...
Hai người im lặng một lúc lâu, Kỷ Tụng Niên mới từ từ nói: "Tôi sợ trễ quá sẽ làm ồn đến cậu."
...
Hàn Dữ tức giận trợn mắt nhìn anh, an phận bước xuống khỏi giường, vừa mặc quần áo vừa nhỏ giọng nói: "Kết hôn rồi thì tốt lắm à."
Cho dù anh ấy đã nhỏ giọng rồi, nhưng Kỷ Tụng Niên vẫn nghe thấy, khi đi ngang qua người anh ấy, anh nói: "Ừ, đúng là tốt lắm, bởi vì có thể ăn thịt một cách hợp pháp."
Tay đang mặc quần áo của anh ấy bỗng dừng lại, tự nhiên muốn đ.ấ.m cho anh hai quyền, nhưng người nhà không thể đánh người trong nhà, nên anh ấy ráng nhịn xuống nhưng vẫn phải lớn tiếng mắng một câu: "Kỷ Tụng Niên, cậu, sớm biết thế ngay từ lúc đầu cậu nói muốn kết hôn với em gái tôi, tôi nên đánh cho cậu một trận."
Kỷ Tụng Niên đi ra bên ngoài, cười nói: "Cảm ơn anh năm đó đã không đánh em." Nói xong anh lập tức đóng cửa lại, sợ bị anh ấy truy cứu.
---
Buổi tối sau khi hai người tắm xong thì nằm trên giường, dùng máy chiếu chiếu phim "Titanic". Hàn Úc Phi giả vờ không để ý hỏi: "Kỷ Tụng Niên, em có thể xem điện thoại của anh một chút được không?"
Anh không hề nghĩ gì nhiều, trực tiếp đưa sang cho cô. Điện thoại di động vừa sáng đèn thì xuất hiện tấm ảnh lúc cô đang ngủ, điện thoại cũng chẳng hề có mật mã gì, trượt một cái đã có thể mở khóa luôn, hình nền điện thoại là hình được chụp vào ngày cầu hôn của hai người, mà ứng dụng trong điện thoại cũng rất gọn gàng, không có trò chơi, không có phần mềm xem phim này nọ, càng không có mấy phần mềm giải trí, chỉ có WeChat cùng với phần mềm nghe nhạc, còn có phần mềm mua sắm màu cam cực kỳ nổi bậc.
Cô mở phần mềm mua sắm của anh ra đầu tiên, cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện ra mấy thỏi son và ba cái váy đang nằm trong giỏ hàng.
Hàn Úc Phi đưa điện thoại đến trước mặt anh: "Mua cho em sao?" Anh liếc nhìn, khẽ gật đầu: "Ừ, cảm thấy những thứ này được mặc trên người em sẽ rất đẹp mắt."
Cô thở dài: "Đáng tiếc bây giờ còn chưa đến mùa hè, không mặc được."
"Em có thể mặc trong nhà cho anh nhìn." Anh nghiêm túc trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ra-ve-diu-dang/chuong-7-ket.html.]
Cô ngẩng đầu hỏi: "Kỷ Tụng Niên anh có ý đúng không?"
"Ừ, bị em đoán được rồi." Anh nghiêng qua hôn trán cô.
Thoát khỏi phần mềm mua sắm, cô cùng với lòng tò mò của mình mở WeChat của anh ra, quả nhiên, nhìn thấy chữ "A" ở hàng trên cùng.
Cô không kìm được mà rơm rớm nước mắt, hóa ra chuyện thích một người mà người đó cũng kiên định thích mình lại xảy ra trên người cô.
Anh không cố ý đi thông báo với mọi người, nhưng anh sẽ tìm cách để mọi người bên cạnh biết hai người họ kết hôn rồi.
Cô nhớ từ sau ngày hai người kết hôn đến giờ, avatar WeChat của Kỷ Tụng Niên vẫn chính là hình kết hôn của hai người, ở phần giới thiệu về bản thân trên WeChat cũng được viết ba chữ "Hàn Úc Phi." Cô không ngờ anh còn biết làm những chuyện này, mọi thứ anh làm đều liên quan đến cô đến hai người, nhưng anh không hề thể hiện chuyện gì cả.
Một giọt nước mắt chảy xuống gò má cô, cô khéo léo hỏi: "Kỷ Tụng Niên, em có thể sinh cục cưng với anh không?"
Anh có hơi ngạc nhiên, cúi đầu xuống nhìn cô, mới phát hiện cô đang khóc, anh vươn tay thay cô lau khô nước mắt trên mặt, hôn nhẹ lên khóe miệng cô nói: "Quá trình mang thai sẽ rất cực khổ, hơn nữa bây giờ công việc của anh cũng khá bận rộn, nếu như để em mang thai rồi ở nhà một mình, anh không yên tâm, chờ thêm một hai năm nữa rồi bàn sau nhé."
Cô nắm lấy tay anh hỏi: "Kỷ Tụng Niên, anh nói anh có ý đồ với em từ lâu rồi là thật sao?"
Anh do dự, vùi đầu xuống xương quai xanh của anh nói: "Ừ, khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy em, nhưng mà khi đó em còn nhỏ không dám nghĩ những chuyện không an phận với em, hơn nữa Hàn Dữ lại còn là một người "Cưng chiều em gái", lúc học cấp hai được học cùng lớp với cậu ấy, bởi vì em nói với cậu ấy trông anh đẹp trai mà cậu ấy làm lơ anh suốt một tuần lễ."
"Thế thì sau đó hai người làm hòa thế nào?" Cô tò mò hỏi.
"Cậu ấy nói, cậu ấy hết giận, không so đo với anh nữa."
...
Không ngờ Hàn Dữ học cấp hai rồi vẫn còn là một "Đứa con nít" như thế.
Lúc này Kỷ Tụng Niên cắn vào bả vai cô một cái: "Cục cưng à, anh có thể làm với em được không?" Cô rùng mình, không nói gì, chỉ đưa tay vào trong quần áo của anh.
Nhận được sự đáp lại, anh đưa tay lấy đồ bảo hộ trên tủ đầu giường.
...
Chờ đến ngày hôm sau cô tỉnh dậy thì Kỷ Tụng Niên đã đến bệnh viện đi làm rồi, cô mở điện thoại lên xem, thì nhận được mười một tin nhắn được gửi đến từ "Bác sĩ Kỷ."
Cô nhấn vào xem từng cái một, bên trong có mười bức hình, có năm bức là hình váy cưới màu trắng, năm tấm còn lại là hình đồ cưới truyền thống, phía dưới còn có tin nhắn anh gửi kèm theo nói là: "Lúc hôn lễ, em muốn mặc váy cưới trắng hay là trang phục truyền thống, hay là mặc cả hai?"
Thấy tin nhắn này, cô vẫn chưa tỉnh táo được, cố gắng lấy lại tâm trạng, mới nhắn trả lời anh rằng: "Bác sĩ Kỷ hành động nhanh thật đấy."
Hai phút sau.
"Nói được là làm được, đã đồng ý với em anh sẽ không thất hứa. Áo cưới chắc là mơ ước của mỗi một người công chúa từ khi còn nhỏ, nên công chúa của anh cũng không thể thiếu."
Thấy những lời này nếu Hàn Úc Phi nói không cảm động thì là giả. Cô cảm thấy rất may mắn, cô gả cho Kỷ Tụng Niên, là người đàn ông nhìn trông lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng anh lại mang hết tất cả những dịu dàng và lãng mạn dành tặng cho cô.
Hơn một tháng sau, hai người cùng nhau làm hôn lễ, được tổ chức vào ngày 14 tháng 5.
Cô dâu mặc trang phục cưới truyền thống, chú rể mặc âu phục đen, tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Hoa.
Buổi tối sau khi kết thúc, Kỷ Tụng Niên rõ ràng đã có chút say sau khi tiễn khách về hết, anh lảo đảo về phòng, ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn vợ mình đang ngồi trước gương tháo đồ trang sức.
Chờ sau khi cô tháo xong, anh mới từ trên giường đứng lên đi theo cô đến nhà vệ sinh, dáng vẻ say khướt nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Vợ, tối nay anh muốn tắm chung với em."
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã đóng cửa lại bắt đầu cởi quần áo.
Lần đầu tiên tắm chung, Hàn Úc Phi vẫn chưa thích ứng kịp, động tác có chút cứng ngắc.
Kỷ Tụng Niên thì vô cùng tự nhiên cầm vòi hoa sen lên thay cô tắm sạch bọt xà phòng trên người, sau khi tắm xong còn nghiêm túc dùng khăn lau thay cô lau đi nước trên người.
Khi chuẩn bị mặc quần áo, anh lại vứt quần áo sang một bên, cúi người hôn lên môi cô.
...
Nửa đêm Hàn Úc Phi nằm mơ, trong mơ hai người trở về ngày đầu tiên gặp nhau khi còn nhỏ, cô đi đến gõ cửa nhà anh, anh mở cửa ra, cười nói với cô: "Em đến rồi."
---
Hạ đi thu đến, em cũng đi vào tương lai của anh, ban đầu vừa gặp đã yêu, hôm nay được như ước nguyện.
Lúc đến gặp em, tuy đường xá xa xôi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mục tiêu kia mọi khổ cực đều xem như đáng giá.
2022/07/23
---Kết thúc chính truyện---