Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 101.2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 10:31:27
Lượt xem: 128
Bây giờ lại là ban ngày, nếu rơi vào tay hắn… Quý Ương rùng mình, lắc đầu liên tục: ‘‘Ta không muốn biết nữa.”
Bùi Tri Diễn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, suy nghĩ một chút rồi đoán được nàng đang nghĩ gì.
Hắn nhẹ cười: ‘‘Thật sự không muốn biết?” Giọng điệu chậm rãi đầy vẻ dụ dỗ.
Quý Ương làm sao mà chống đỡ nổi, những suy nghĩ lung tung trong đầu thoáng chốc đã bị quên lãng.
“Ta về phòng đây.” Quý Ương lùi lại hai bước, thấy Bùi Tri Diễn định đứng dậy, liền quên hết cả lễ nghĩa, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, cả trong và ngoài phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tri Diễn cầm lấy thứ trên đùi mình, bất đắc dĩ nhướng mày cười nhẹ, rồi cất nó vào ngăn kéo, đứng dậy đuổi theo.
Quý Ương đi một mạch đến vườn hoa mới dần bình tĩnh lại, không khỏi nghĩ rằng nếu mình đi chậm một chút…
Khuôn mặt nàng lại bừng đỏ, Quý Ương không kìm được mà trách móc Huỳnh Chi: ‘‘Đều tại ngươi, cứ nhất quyết bắt ta đến.”
Đợi một lúc không thấy Huỳnh Chi trả lời, nàng định quay đầu lại thì bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng sau lưng: ‘‘Chạy nhanh vậy sao?”
Ngay sau đó, cơ thể bị ôm chặt từ phía sau, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng nàng, tim Quý Ương bỗng đập mạnh, hắn đuổi kịp nàng từ lúc nào?
Còn Huỳnh Chi không biết đã biến mất từ khi nào.
“Ta không có chạy trốn.” Quý Ương yếu ớt giải thích, ánh mắt căng thẳng nhìn xung quanh, sợ rằng có người đi qua nhìn thấy.
“Còn dám nói không trốn.” Bùi Tri Diễn từ phía sau cắn nhẹ vào vành tai nàng, khiến Quý Ương ngừng thở.
“Ngay trong thư phòng ta đã muốn như vậy rồi.” Bùi Tri Diễn công khai nói lời đùa cợt: ‘‘Đáng tiếc lại để Ương Ương chạy mất.”
Quý Ương cảm thấy mình đúng là điên rồi, sao lại có ý nghĩ tự dâng mình lên như vừa rồi.
Hiện tại vẫn là ban ngày, hơn nữa đây là trong vườn hoa, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua… Quý Ương hoảng loạn nói: “Đợi đến tối, tối nay được không.”
Bùi Tri Diễn vốn chỉ định trêu nàng, nghe vậy khóe miệng càng nhếch lên, kéo dài giọng nói: ‘‘Được, vậy để đến tối.”
“Ương Ương tự mình nói đấy, không được nuốt lời.” Hắn vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ vào vành tai ẩm ướt của nàng.
Khiến Quý Ương lại run lên, liên tục gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại: ‘‘Không nuốt lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-101-2.html.]
Chỉ cần không phải bây giờ thì gì cũng được.
Bùi Tri Diễn đang chờ đợi niềm vui của buổi tối, nhưng Quý Ương lại đùa với hắn một trò không nhỏ.
Trong phòng, ánh nến lay động, Bùi Tri Diễn dựa nghiêng vào lan can giường, nhìn tiểu cô nương co mình trên giường với gương mặt lo lắng, cười không rõ ý tứ: ‘‘Ương Ương cố tình.”
Quý Ương lắc đầu, mắt ngấn lệ, giọng nhỏ nhẹ: ‘‘Ta không phải.”
Nàng thực sự quên mất chuyện này, khi dùng bữa tối, đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, rồi nguyệt sự đến, Quý Ương yếu ớt giải thích: ‘‘Ta thật sự quên mất.”
Bùi Tri Diễn bước tới, Quý Ương cố nhịn không lùi lại vào góc giường, nhưng khi bị kéo vào lòng thì nàng vẫn hét lên một tiếng.
Một bàn tay ấm áp và rộng lớn áp vào bụng dưới của nàng, Quý Ương không dám nhúc nhích, Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng xoa bụng nàng: ‘‘Còn đau không? Tiểu lừa đảo.”
Nàng thật sự không có lừa hắn, Quý Ương muốn phản bác, nhưng bàn tay ấm áp trên bụng quá dễ chịu, nàng nhẹ nhàng nói: ‘‘Vẫn còn một chút.”
Bùi Tri Diễn ôm nàng vào lòng, lặng lẽ xoa bụng cho nàng, một lúc sau mới nói: “Món nợ này tạm thời ghi lại, Ương Ương nghĩ xem làm thế nào để trả nợ.”
Quý Ương mím môi, từ từ gật đầu.
Sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay của hắn khiến Quý Ương dần dần buồn ngủ.
Bùi Tri Diễn thả một tay ra để nhéo nhẹ vào mũi nàng, Quý Ương khó chịu nhăn mặt, khẽ rên lên một tiếng, mang theo chút nũng nịu mà bản thân nàng cũng không nhận ra.
“Ta đã bảo người hầm canh gừng, uống xong rồi ngủ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương ậm ừ trong miệng, nhưng đôi mắt thì không cưỡng lại được mà muốn khép lại, Bùi Tri Diễn còn có cách khiến nàng không ngủ được, chạm vào môi nàng, nhéo vào mũi, thổi hơi vào tai, chơi đùa rất vui vẻ.
Khi Huỳnh Chi mang canh gừng vào, Quý Ương đã bị chọc đến mức mắt ướt rượt.
Nàng nhấp một ngụm canh mà Bùi Tri Diễn đưa tới môi, ngay lập tức nhăn mặt lại nói: “Cay quá.”
“Ừ, ta bảo bỏ thêm gừng.” Bùi Tri Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại của nàng, cười một cách thích thú: ‘‘Xem nàng sau này còn dám đùa giỡn với ta nữa không.”
Quý Ương nhìn thấy hàm răng trắng tinh của hắn, không dám nói gì, chỉ biết uất ức nhìn bát canh gừng trong tay hắn.
Bùi Tri Diễn đút hết bát canh gừng cho nàng, ghé sát nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, cười nói: “Được rồi, được rồi, xem nàng ấm ức đến thế nào, để ta cho nàng nếm chút ngọt ngào.”
Quý Ương nghĩ là mứt quả hay gì đó, ai ngờ môi nàng đột nhiên bị mềm mại áp xuống, cánh môi bị tách ra, Bùi Tri Diễn dùng lưỡi quét qua từng ngóc ngách trong miệng nàng, nuốt hết vị cay còn sót lại.