Rời Cung - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-08-20 13:03:28
Lượt xem: 1,043
24
Gặp lại Xuân Chi, nàng trông thần trí mơ màng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, sao có thể như vậy..."
"Nàng ta điên rồi, luôn miệng nói mình trọng sinh, còn nói rằng Lý Ngạo sẽ trở thành Hoàng đế, thật là đại nghịch bất đạo...
"Ngày mai sẽ bị xử trảm..."
Tên lính canh Thiên Lao nói với ta.
Ta nhìn Xuân Chi với mái tóc rối bời, giờ đã là một kẻ điên dại, trong lòng không có chút thương xót, đây là sự lựa chọn của nàng, cũng là do nàng tự chuốc lấy.
Xuân Chi lẩm bẩm rồi đột nhiên nhìn thấy ta, nàng vùng dậy, ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Ngươi đến cứu ta sao?"
Ta khẽ cười: "Ta đến để nhìn ngươi lần cuối, ngày mai đi cho thanh thản."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ngươi cứu ta với, cứu ta với, ta sai rồi, ta sai rồi..."
Xuân Chi cầu xin ta.
Ta nhìn sang tên lính canh: "Chúng ta đi thôi!"
Xuân Chi tuyệt vọng nhìn ta rời đi.
"Phế Thái tử có gây chuyện, vì bị các huynh đệ đánh gãy chân, hắn là trọng phạm, ngươi không thể gặp."
Tên lính canh nói với ta.
Ta lắc đầu: "Không cần gặp nữa!"
Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ cần thấy Lý Ngạo là ta đã buồn nôn.
Nhìn kẻ thù nhận lấy kết cục xứng đáng, lòng ta nhẹ nhõm, trở về Cảnh Dương cung, liền thấy một người đang đứng trước cửa phòng ta.
Dưới ánh trăng, ta nhận ra đó chính là Lý Liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/roi-cung/phan-11.html.]
25
Lý Liệt nhìn thấy ta, liền nói một cách thân quen: "Trở về rồi?"
Ta tiến lên hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Lý Liệt rút từ trong áo ra một phong thư: "Đây là do ngươi viết?"
Đây chính là bức thư mà ta đã giao cho Lương phi, sau đó để Lương phi giao lại cho Hoàng thượng.
Ta không đáp, nhưng Lý Liệt cũng không bận tâm, chàng tiếp tục nói: "Quả nhiên là tâm ý tương thông với ta."
Ta cười khổ trong lòng, đây vốn là bức thư cuối cùng mà kiếp trước ngài đã gửi về, tất nhiên là giống nhau.
Lý Liệt cẩn thận gấp lại lá thư, trịnh trọng cất vào trong áo, rồi nhìn ta, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có nguyện ý…"
Ta vội vàng ngắt lời: "Nô tỳ không nguyện ý!"
Lý Liệt không tức giận vì ta ngắt lời ngài, chỉ hít một hơi sâu rồi mở lời lần nữa: "Ngươi có nguyện ý trở thành nghĩa nữ của mẫu phi, sau này thường xuyên vào cung bầu bạn với mẫu phi?"
Ta cúi mình quỳ xuống: "Nô tỳ nguyện ý!"
Lý Liệt quay lưng về phía ta: "Ta biết ngươi không thích ở trong cung, ngày mai ta sẽ sai người đưa ngươi ra khỏi cung, cũng sẽ nhờ phụ hoàng ban chỉ phong ngươi làm huyện chủ, sau này hãy thường xuyên vào cung thăm mẫu phi."
Ta dập đầu tạ ơn: "Nô tỳ đa tạ điện hạ!"
Lý Liệt khẽ khựng lại, cuối cùng không nói gì, chậm rãi rời đi.
Ta quỳ rất lâu, rồi mới đứng dậy.
Ta biết Lý Liệt muốn nói gì, nhưng có lẽ ngài chỉ là nhất thời hứng khởi, cũng có thể là đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng ta không muốn dành cả đời mình trong chốn thâm cung, đó là lựa chọn của ta.
"Mỗi người ắt sẽ có cuộc sống của riêng mình!"
Ta nói câu này với cái sân vườn vắng lặng.
-Hoàn-