Rơi Vào Bể Tình Của Đối Thủ Không Đội Trời Chung - Chương 3-4.1
Cập nhật lúc: 2024-06-29 10:19:17
Lượt xem: 9,630
3
Buổi tối gặp khách hàng, bị ép uống không ít rượu, cả người mềm nhũn, tôi đẩy cửa phòng bao ra định về nhà, ai ngờ lại nhìn thấy Thẩm Thụ từ phòng bao đối diện đi ra ngoài đi vệ sinh.
Vừa hay, Thẩm Thụ có xe, không lợi dụng thì phí.
Tôi lập tức loạng choạng bước tới, ra lệnh cho anh, "Đưa tôi về nhà".
Thẩm Thụ cau mày nhìn tôi một cái, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?".
Tôi đứng không vững, đưa tay bám lấy cánh tay anh, "Liên quan gì đến anh? Nhanh lái xe đưa tôi về nhà, nếu không tôi sẽ...".
Thẩm Thụ bất đắc dĩ đỡ tôi đến cửa, dặn dò, "Đứng đây đừng nhúc nhích, tôi lái xe lại đây.”
Tôi say mèm, trong lòng cực kỳ bất an. Cánh tay vừa rời đi, tôi liền sợ hãi ôm chặt lấy anh hơn, "Anh làm gì thế? Không được đi!".
Sau đó, tôi như một con gấu túi bám chặt lấy Thẩm Thụ.
Thẩm Thụ không còn cách nào khác, chỉ có thể bế thốc tôi lên. Được vùi mình trong vòng tay rắn chắc khiến tôi thoải mái dụi dụi.
Thẩm Thụ khựng lại, "Đừng lộn xộn.”
Cuối cùng cũng được bế lên xe, tôi chìm vào giấc ngủ.
Đến nhà, Thẩm Thụ lay tôi dậy, "Giang Nguyệt, tỉnh dậy đi, về đến nhà rồi.”
Cửa xe mở ra, gió lạnh thổi vào, tôi tỉnh táo được một nửa.
Thẩm Thụ hình như đang cởi dây an toàn cho tôi, gương mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.
Bóng cây lay động, hắt lên mặt anh những mảng sáng tối, khiến người ta không khỏi tim đập nhanh hơn.
Thẩm Thụ vừa cởi dây an toàn xong định rời đi, tôi không kìm được xúc động, liền nhắm môi anh mà hôn xuống.
Lúc hoàn hồn lại, môi tôi đã chạm vào môi anh.
Tôi đang làm cái quái gì thế này?!
Trời ơi!
Tôi vậy mà lại hôn kẻ thù không đội trời chung của mình!
Phì phì phì, ghê c.h.ế.t đi được!
Tôi lập tức lùi lại, mở cửa xe định xuống xe. Ai ngờ cánh tay lại bị người ta kéo mạnh lại.
"Tôi đã nói rồi, đừng chọc tôi nữa.”
Một giây sau, ghế sau được hạ xuống. Tôi bị đẩy ngã xuống ghế.
Trong lúc choáng váng, tôi bị người ta hôn. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng khóa kim loại vang lên thanh thúy. Đầu óc đang say xỉn của tôi bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
Tôi vội vàng đưa tay đẩy người đàn ông đang đè trên người ra, "Thẩm Thụ, anh làm gì thế?"
Thế nhưng tay người đàn ông lại luồn vào trong áo tôi, vuốt ve eo tôi. Cơ thể tôi lập tức mềm nhũn, khẽ rên lên một tiếng.
Thẩm Thụ chậm rãi ghé sát tai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi khiến tôi ngứa ngáy khó chịu, "Làm em.”
Tôi trừng lớn mắt, "Chỉ là hôn anh một cái, cần phải làm quá lên như vậy không?"
Thẩm Thụ cười lạnh một tiếng, "Vậy là không cần chịu trách nhiệm nữa sao?"
Cùng lúc đó, hai tay tôi bị anh ghì chặt trên đỉnh đầu. Nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Thụ, tôi cảm thấy tim mình đập dữ dội.
"Tên biến thái này, buông tôi ra...".
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi mò mẫm mở cửa xe, lăn một cái xuống xe.
Tôi gần như là vừa lăn vừa bò, chạy đến bụi cỏ cách đó không xa, luống cuống lấy điện thoại ra định tìm người đến đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/roi-vao-be-tinh-cua-doi-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-3-4-1.html.]
Thế nhưng cơn say lại ập đến, trước mắt tôi chỉ còn lại một màu trắng xóa.
"Tách".
— Âm thanh bật lửa vang lên rõ ràng trước mặt.
Tôi ngẩng đầu lên. Trong cơn choáng váng, tôi chỉ nhìn thấy một chấm đỏ rực.
Đang ngẩn người, điện thoại liền bị người ta giật lấy. Tôi bị đẩy vào gốc cây phía sau, không còn đường lui, miệng bị bịt kín.
"Ưm.. Khụ khụ khụ...".
Một làn khói thuốc phả vào miệng tôi, đầu lưỡi bị người ta dây dưa trong làn khói. Khóe mắt tôi không khỏi tuôn trào nước mắt.
"Chạy cái gì?".
Trong cơn ngạt thở, người đàn ông cuối cùng cũng buông tha cho tôi.
Tôi ngã về phía trước, bị người ta ôm ngang hông.
"Giang Nguyệt, mấy hôm trước không phải em còn sờ tôi rất vui vẻ sao, hôm nay làm sao vậy? Hả?".
Đại ca à!!! Em chỉ là nói đùa, sờ đùa thôi. Chứ không có ý định thật sự làm thế đâu! Hu hu hu em biết lỗi rồi, tha cho em đi.
Tôi bất lực nằm trong lòng anh.
Thôi được rồi.
Tùy anh muốn làm gì thì làm.
Nghĩ vậy, tôi nhắm mắt lại, ngất đi.
4
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm ở nhà một cách bình an vô sự. Ngoài cơn đau đầu do say rượu, toàn thân không có gì khó chịu. Nhưng trong đầu lại tự động phát lại cảnh tượng tối qua một cách vừa vặn. Môi lưỡi quấn lấy nhau không rõ ràng. Tiếng mút mát khó nói nên lời, cơ thể mềm nhũn, lồng n.g.ự.c cứng rắn nóng bỏng của người đàn ông. Còn có cả điếu thuốc cay nồng từ từ chui vào phổi...
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
Á! Thẩm Thụ! Nhìn xung quanh, tên khốn Thẩm Thụ đã biến mất.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc đến công ty.
Thật khéo.
Trong thang máy lại gặp anh, chỉ có hai chúng tôi, không gian chật hẹp.
Tôi không khách khí nhìn thẳng vào anh nhưng không khí lại kỳ lạ bắt đầu nóng lên.
"Thẩm Thụ!"
Tôi nghiến răng nhìn anh. Thẩm Thụ vẫn bình tĩnh, đôi mắt trong veo tĩnh lặng, không gợn sóng: "Sao vậy?"
Giống như người làm những chuyện đó tối qua là một người khác. Tôi tiến lên một bước, lửa giận trong lòng khiến tôi giơ tay lên.
Người đàn ông này bình thường trông lạnh lùng, kiêng kị và quý phái. Không ngờ lại là giả tạo! Giả nhân giả nghĩa! Chỉ biết lợi dụng lúc người ta say rượu để chiếm tiện nghi! Nhưng tay còn chưa chạm vào mặt anh thì đã bị người ta nắm chặt cổ tay.
"Cô Giang, rượu vẫn chưa tỉnh sao?"
Thẩm Thụ bình tĩnh nhìn tôi: "Hay là quên chuyện tối qua, muốn tôi giúp cô nhớ lại?"
Nói rồi cổ tay bị người ta kéo một cái. Cả người ngả về phía trước, mũi gần như chạm mũi. Có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của người đối diện.
Tôi lập tức hoảng hốt, như một chú thỏ nhảy lùi lại một mét.
Người trước mặt sao đột nhiên lại xa lạ như vậy? Rõ ràng là ánh mắt vô cùng quen thuộc nhưng lúc này lại tràn đầy cảm giác áp bức xâm lược.