Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 30-31 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:16:44
Lượt xem: 2,345
Chương 30: Gặp lại đại sư
Không biết đã qua bao lâu. Bên ngoài đống đổ nát vang lên tiếng người.
"Có ai không?"
Hình như là đội cứu hộ.
"Có."
Trì Viên lập tức lên tiếng, giọng khàn đặc, "Ở đây có bốn người, chỗ tôi có hai người, bên phải và phía sau mỗi chỗ một người."
Bên ngoài vang lên tiếng đáp lại. Đội cứu hộ bắt đầu hành động. Thế nhưng, khi sắp đào đến chỗ chúng tôi, dư chấn đột nhiên ập đến.
May mắn thay, chỉ là một cơn dư chấn nhỏ. Đội cứu hộ bất chấp nguy hiểm, tăng tốc cứu hộ, sắp đào đến chỗ Tiền Độ, hắn ta thản nhiên nói, "Cứu bên kia trước đi, bên đó có hai người, một người còn đang mang thai. Chỗ tôi có đồ ăn thức uống, tinh thần sung mãn, cứ cứu họ trước đi."
Nhân lực đội cứu hộ có hạn, bèn đến đào chúng tôi trước. Ánh sáng xuyên qua khe hở, như ánh sáng của sự sống. Tôi mơ màng, không biết đã qua bao lâu, mở mắt ra liền nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Trì Viên đang ở bên cạnh tôi. Trên đống đổ nát, đội cứu hộ vẫn đang đào bới. Hứa Ân cũng được cứu ra.
Cuối cùng, là Tiền Độ. Thế nhưng, khi nhìn thấy hắn ta, chúng tôi đều hít một ngụm khí lạnh. Một thanh thép đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c phải, xuyên qua người hắn ta. Máu tươi đã khô đen nhuộm đỏ đất đá xung quanh, vô cùng chói mắt.
Nhân viên cứu hộ cẩn thận khiêng hắn ta ra ngoài. Nhìn thấy tôi, hắn ta mở mắt, nhìn tôi và Trì Viên một cái, mí mắt lại nặng nề khép lại.
"Tiền Độ!"
Tôi nghẹn ngào gọi hắn ta, nhưng hắn ta không còn mở mắt nữa.
Tiền Độ được đưa đến bệnh viện. Tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đội ngũ tình nguyện viên ——
"Đại sư?"
Thật sự là ông ấy. Nhìn thấy tôi và Trì Viên, ông ấy dường như không hề bất ngờ, đi tới quan sát chúng tôi một lượt, "Xem ra, mọi chuyện đều rất tốt."
Điều khiến tôi kinh ngạc là, Trì Viên và đại sư cũng quen biết nhau.
Hoá ra, lúc trước, đại sư đã từng chỉ điểm cho tôi và Trì Viên, ông ấy tặng tôi chiếc vòng tay, giúp tôi tìm kiếm người kia.
Còn Trì Viên ——Đại sư đã nói rõ.
Trong mệnh hắn có một kiếp nạn, muốn hóa giải, chính là vào ngày tháng năm, giờ phút nào đó, bắt cóc cô gái đầu tiên đi ngang qua nhà. Đương nhiên, tôi chính là người qua đường đó. Cũng thật sự bị hắn ta bắt cóc vào biệt thự.
Đại sư nói với hắn ta, cô gái kia là sao chổi, khắc thiên khắc địa, khắc tất cả mọi người. Duy chỉ không khắc hắn ta. Đó là duyên phận trời định của hắn ta, không thể trốn tránh.
"Đại sư, con muốn cầu ngài một chuyện..."
Tôi cắn môi, nhỏ giọng nói.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Là muốn hỏi về tên nhóc nhà giàu kia phải không? Yên tâm, nó không c.h.ế.t được đâu. Chổi thần chuyển thế, nào dễ c.h.ế.t như vậy?"
Tôi ngẩn người, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, "Cái gì?"
Chổi thần chuyển thế?
Đại sư vuốt ve cằm nhẵn nhụi của mình, cười tủm tỉm nói:
"Bốn người các con, mỗi người đều có số mệnh cứng rắn, không dễ c.h.ế.t như vậy đâu."
Nói xong, ông ấy nghiêm túc nói, "Yên tâm đi, chờ đến khi đứa bé ra đời, thể chất sao chổi của cậu ta tự nhiên sẽ biến mất. Tên nhóc kia cũng sẽ không chết."
Bên kia đống đổ nát lại phát hiện người bị mắc kẹt, đại sư vội vàng chạy đi cứu người.
Thế nhưng, đại sư nói không sai. Bị thanh thép đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c phải, Tiền Độ thật sự không chết.
Lúc chúng tôi đến bệnh viện thăm hắn ta, tên này được quấn đầy băng gạc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Vừa nhìn thấy Trì Viên, tên này liền ủy khuất kể khổ, "Lúc đó tôi sợ muốn c.h.ế.t luôn đó? Bị đè ở dưới, tối om, n.g.ự.c lại đau muốn chết. Tôi thật sự tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi. Chỉ có hai thanh sô cô la, tôi sợ ăn hết rồi c.h.ế.t thì lãng phí, nên đưa hết cho hai người."
Than thở một hồi, cuối cùng hắn ta cũng vào thẳng vấn đề.
"Sau lần này, tôi có được coi là đã vượt qua khảo nghiệm của 'tổ chức' không? Cho tôi gia nhập nhóm ba người được không?"
"Cút ——"
-----
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-30-31-hoan.html.]
Chương 31: Kết thúc viên mãn
Mang thai mười tháng, Trì Viên nhịn rất khổ sở. Bởi vì đại sư đã từng dặn dò ——Trong thời gian mang thai không thể 'làm bậy', nếu không, Trì Viên sẽ phải mang theo thể chất sao chổi cả đời, xui xẻo đến già.
Để tôi có một thai kỳ khỏe mạnh, chúng tôi cùng nhau chuyển về nhà cũ. Tiền Độ cũng chuyển đến nhà bên cạnh. Tên này vẫn luôn muốn gia nhập vào chúng tôi, chỉ là… Hình như hắn ta đã đổi mục tiêu?
Ban đêm, Trì Viên đôi khi không nhịn được, sẽ đi tắm nước lạnh. Tiền Độ luôn đúng lúc xuất hiện, ân cần hỏi han. Đưa khăn tắm, đưa túi chườm nóng cho hắn.
Khiến tôi trong thời gian mang thai cũng có chút lo lắng, sợ một phút bất cẩn, chồng sẽ bị tên biến thái này 'cướp' mất.
Còn Hứa Ân vẫn giữ vững bản chất 'chiến sĩ tình yêu thuần khiết' của mình.
Tiền Độ đứng ngoài cửa phòng tắm đưa khăn tắm cho Trì Viên, cô ấy liền đi theo phía sau Tiền Độ, đưa bữa khuya, khoác áo cho hắn ta.
Bốn người, tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ lạ.
Cuối cùng, khi Tiền Độ lần thứ n lần 'dán' lên người Trì Viên, Trì Viên bùng nổ, túm lấy cổ áo hắn ta ném ra khỏi cửa, lúc này, Tiền Độ đột nhiên xoay người, nhét vào tay hắn một tấm danh thiếp nhỏ.
"Anh đó, không chịu nổi thì 'giải tỏa' chút đi, tôi sẽ chăm sóc Lâm Khê cho."
"Cút!"
Tiền Độ lại bị đá ra ngoài. Tôi bưng ghế nhỏ ngồi ngoài sân xem náo nhiệt, nhìn Tiền Độ bị ném ra ngoài với vẻ mặt 'ấm ức', tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy đã không còn nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ là rất day dứt.
Thế nhưng, tôi nhớ bốn người trong giấc mơ đó.
Tôi, Trì Viên, Hứa Ân, Tiền Độ. Câu chuyện dài đằng đẵng ấy, giống như kiếp trước của chúng tôi.
Trong mơ, Trì Viên là sao chổi, còn tôi là cá chép nhỏ mà hắn nuôi trong ao. Tiền Độ… Là cây chổi của Trì Viên. Còn Hứa Ân, là chiếc thùng đựng chổi. Thật là một nhóm bốn người kỳ quái.
Tôi chìm đắm trong giấc mơ ấy, mãi không muốn tỉnh lại. Không biết qua bao lâu, mở mắt ra, lại trở về hiện thực, con trong bụng còn chưa chào đời, Trì Viên vẫn là sao chổi xui xẻo kia.
Hắn bưng ly sữa nóng vào, "Vợ, uống..."
Vừa dứt lời, chân trượt, người ngã, ly vỡ, sữa nóng hất hết lên quần áo tôi. Tôi hít sâu một hơi, vô tình nuốt phải chút sữa.
Thật ngọt.
Tôi không nhịn được đưa lưỡi l.i.ế.m liếm. Trì Viên lập tức đứng dậy. Không chỉ cơ thể đứng dậy.
Thấy hắn tiến lại gần, tôi hai tay che chắn bụng, "Chồng à, đại sư nói rồi, không được 'phá giới'."
"Ừ."
Trì Viên đáp, giọng khàn khàn.
"Đại sư nói không được 'vượt rào', nhưng… Không nói không được 'làm chút hành động nhỏ' mà."
...
Một chiếc khăn ướt lau lên mặt tôi, lau đi vết sữa.
“Vợ muốn ăn gì?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói:
"Bánh chẻo chua cay đi. Tôi sắp chua c.h.ế.t rồi."
Tôi hít sâu một hơi, gào lên: "Tiền Độ!"
Người kia vội vàng giải thích, "Anh không có nghe lén! Anh đã lâu không làm loại chuyện 'vô sỉ' đó rồi, anh chỉ là đi ngang qua, muốn hỏi hai người ăn gì thôi."
"Thật không?"
"Thật, không tin thì hỏi Hứa Ân."
Hai giây sau, giọng nói của Hứa Ân vang lên sau cửa sổ, mềm mại, mang theo chút ngượng ngùng.
"Thật, em thề..."
(Hoàn)