SAU KHI ÁNH TRĂNG SÁNG VỀ NƯỚC, TÔI BỊ CHIA TAY - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-08-12 05:32:39
Lượt xem: 7,029
8
"Diệp Ca, sao đồ của anh đâu hết rồi?"
Cả người tôi cứng đờ tại chỗ.
Người vô thức run lên.
"Sao anh lại ở đây?"
Kiều Yến Từ dùng khăn mặt lau mặt.
"Anh có chìa khóa, tại sao không lại thể về nhà?"
Vẫn thân mật như thường.
Anh ta hoàn toàn quên chuyện ngày hôm qua.
Đi chân trần ngồi ở mép giường, anh ta có chút khó chịu: "Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, xoa bóp cho anh một chút đi."
Tôi có chút kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của anh ta.
Rõ ràng anh ta đã có người mới, vậy mà vẫn có thể tiếp tục sai khiến tôi như trước.
Tôi lạnh mặt, lùi lại hai bước.
"Kiều Yến Từ, anh lại muốn làm gì?"
Kiều Yến Từ khựng lại, khôi phục sự dịu dàng như trước.
"Diệp Ca, em nói gì vậy, mau lên, xoa bóp cho anh đi."
Anh định tới nắm tay tôi nhưng bị tôi né tránh.
Đáy mắt thoáng hiện lên sự mất mát, Kiều Yến Từ giả vờ bình tĩnh: "Đúng rồi, anh thấy trong nhà thiếu rất nhiều đồ, hay là chiều nay chúng ta đi mua sắm đi."
Anh ta lại gần tôi, lấy lòng cười nói: "Em giúp anh chọn."
Kiều Yến Từ nhướng mày, vẻ thiếu niên vẫn không giảm.
Đây là dáng vẻ mà tôi thích nhất.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ thấy buồn nôn.
Anh ta thậm chí còn chưa sạch mùi nước hoa của Vạn Kiều Kiều.
"Kiều Yến Từ, đây không phải là nhà của anh."
Tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
"Anh để lại chìa khóa rồi cút khỏi nhà tôi ngay."
Đôi môi Kiều Yến Từ hơi run rẩy, có chút hoảng sợ.
"Nhưng mà, Diệp Ca, em đã nói, đây là nhà của chúng ta mà."
Mặt của Kiều Yến Từ thật sự rất dày.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: "Em là vì Vạn Kiều Kiều sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-anh-trang-sang-ve-nuoc-toi-bi-chia-tay/chuong-05.html.]
9
Mặt tôi không chút cảm xúc, Kiều Yến Từ lại càng thêm chắc chắn.
"Từ nhỏ Vạn Kiều Kiều đã được nuông chiều lớn lên, ba mẹ anh cũng rất thích cô ấy, cho nên tính tình có phần quá thẳng thắn, nếu có chỗ nào khiến em không thoải mái, anh thay cô ấy xin lỗi em."
"Thay cô ấy? Anh lấy tư cách gì?"
Tôi cười lạnh liên tục.
"Kiều Yến Từ, gia thế của tôi không bằng anh nhưng cũng không tới mức để anh tùy tiện sỉ nhục tôi như vậy."
Tôi duỗi chân ra, đá anh ta ngã xuống đất.
"Các người cố ý tình chàng ý thiếp, sao lại đến khiến tôi buồn nôn làm gì."
Sắc mặt Kiều Yến Từ sa sầm lại.
Yết hầu anh chuyển động, vẫn cố nặn ra một nụ cười.
"Nếu em không thích, vậy thì sau này anh sẽ ít qua lại với cô ấy nhưng quan hệ gia tộc vẫn còn đó, anh không thể tuyệt giao với cô ấy được."
Tôi bất lực nói: "Kiều Yến Từ, các người như thế nào thì không liên quan gì đến tôi."
"Ba tháng là đủ thời gian chia tay rồi."
"Em muốn chia tay với anh sao?"
Kiều Yến Từ đột ngột đứng dậy.
"Diệp Ca, anh đã nói rồi, mối quan hệ này có tiếp tục hay không, là do anh quyết định."
Anh nhìn tôi đầy ác ý, thêm mấy phần bực bội.
"Diệp Ca, sao em lại trở nên nhỏ nhen như vậy, anh đã cho em bậc thang rồi, nếu lần này không xuống, sau này đừng hòng."
Tôi ngẩng đầu lên, có chút buồn cười.
"Vậy thì anh cầm cái bậc thang của a đi đi."
Tôi nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
"Cút."
"Được!"
Kiều Yến Từ dùng ngón tay chỉ vào tôi, khuôn mặt mà tôi từng cho rằng được Thượng Đế điêu khắc nên kia cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng tức giận bỏ đi.
Cánh cửa bị anh ta đập rất mạnh.
Xem ra anh ta thực sự tức giận rồi.
Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?
Điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn.
Vạn Kiều Kiều dường như không phục vì tôi không trả lời tin nhắn của cô ta tối qua, lại gửi một bức ảnh thân mật.
Trong ảnh, Kiều Yến Từ mặc chiếc áo sơ mi mà tôi đã dùng hai tháng lương để mua.