Sau Khi Bị Bắt Giữ, Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế Địch Quốc - Chương 17.2-21 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-08-15 09:50:57
Lượt xem: 6,155
Lần này Diệp Thần không nhịn được nữa.
"Sao mặt ngươi dày thế?"
"Muội muội này ngươi lừa gạt từ đâu mà không biết xấu hổ sao?"
"Còn tình nghĩa huynh muội, huynh trưởng nhà ai sau khi lên ngôi lại để muội muội trấn thủ biên cương?"
"Xong việc lại sợ người ta công cao chấn chủ, không tiếc bán đứng một thành để cướp mạng người ta."
"Sau khi phát hiện mình bị lừa, lại còn muốn muội muội vào cung làm phi! Phì! Đồ vô liêm sỉ!"
"Cô nương, cô ngàn vạn lần đừng tin hắn ta!"
Nhìn thấy Diệp Thần kích động như vậy, ta nhẹ nhàng nắm tay hắn, để hắn yên tâm. Quay đầu nhìn con d.a.o găm trong tay Thẩm Nghiên, thấp giọng nói:
"Từ lúc huynh rút d.a.o ra thì nên biết, sau này chúng ta không thể nào dính líu đến nhau nữa."
"Nếu có, cũng chỉ có thể là kẻ thù."
Thẩm Nghiên dường như không tin, vội vàng ném con d.a.o găm ra như củ khoai lang nóng.
"Thẩm Nam Phong, nhưng ta đã nhặt muội khi muội đang bệnh nặng về nhà, dạy muội đọc sách học võ, những ân tình này..."
Chưa nói hết câu, n.g.ự.c hắn ta đột nhiên xuất hiện một mũi d.a.o nhỏ. Thẩm Nghiên không thể tin được quay đầu nhìn lại, lúc này lão thái giám đang cầm d.a.o găm, vẻ mặt hung ác.
"Bệ hạ, lão nô hầu hạ người nhiều năm như vậy, không biết người còn nhớ, năm đó vì sao lão nô phải tịnh thân không?"
"Là người cảm thấy ta pha trà hợp khẩu vị nhất, không tiếc diệt Cao gia ta, còn giả vờ ban ơn lừa gạt ta."
"Nếu không phải thừa tướng trước khi c.h.ế.t nói cho ta biết, chắc ta còn phải đối với người cảm ân đới đức nhiều năm nữa."
Dứt lời, lão thái giám rút d.a.o găm tự sát, hai người lần lượt ngã xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
18
Huyền Nguyệt diệt vong.
Diệp Thần tiếp nhận mớ hỗn độn này.
Trông hắn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra thủ đoạn còn cao minh hơn Thẩm Nghiên nhiều.
Ân uy tịnh thi, thưởng phạt phân minh, chỉ trong vài ngày, triều đình trên dưới đã khôi phục trật tự.
Bá tánh dường như còn chưa kịp phản ứng, giang sơn đã đổi chủ.
Họ ăn uống như thường, thậm chí vì được giảm thuế mà còn khen Diệp Thần một câu: Anh minh thần võ.
Nhưng người anh minh thần võ như vậy bây giờ cũng bắt đầu đau đầu.
Trên triều đình, hai phe đại thần ngươi tới ta đi, tranh cãi kịch liệt.
"Thẩm Nam Phong là tàn dư của Huyền Nguyệt, huynh trưởng lại là Thẩm Nghiên, sao có thể làm hoàng hậu?"
【Câm miệng! Nếu không phải vì Nam Phong, trẫm còn chẳng thèm làm hoàng đế!】
"Thẩm Nam Phong đã giúp bệ hạ thống nhất hai nước, hoàng hậu này đương nhiên xứng đáng!"
【Nói nhiều thêm chút nữa! Trẫm thích nghe!】
"Bệ hạ, chi bằng sắc phong Thẩm Nam Phong làm quý phi thì sao?"
Một lão thần Huyền Nguyệt tự cho mình là thông minh tiến lên đề nghị. Lần này Diệp Thần nổi giận.
"Trẫm đã nói rồi, trẫm muốn lập Thẩm Nam Phong làm hoàng hậu!"
"Nếu không thì các ngươi lên làm hoàng đế đi!"
Các đại thần ào ào quỳ xuống, kèm theo tiếng "Thần không dám!" vang lên liên tục.
Diệp Thần lén nháy mắt với ta đang trốn sau bình phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-bi-bat-giu-ta-nghe-thay-tieng-long-cua-hoang-de-dich-quoc/chuong-17-2-21-hoan.html.]
"Ta muốn cưới nàng."
【Minh môi chính thú.】(nghĩa là cưới hỏi đàng hoàng)
19
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cuối cùng ta vẫn trở thành hoàng hậu của Diệp Thần. Tối hôm đó, hắn bưng chén rượu, mặt đỏ bừng.
【A! Nam Phong Nam Phong, Nam Phong của ta!】
【Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!】
【Tâm đầu ý hợp, sống đến đầu bạc răng long, động phòng hoa chúc, hắc hắc hắc, ba năm sinh hai!】
Nghe thấy tiếng lòng của Diệp Thần, ta nghiêng người ghé vào tai hắn.
"Muốn thử rượu giao bôi kiểu này không?"
Nhìn ánh mắt có chút mê ly của Diệp Thần, ta đưa tay kéo thắt lưng hắn, thuận thế cắn chén rượu đưa đến bên môi hắn.
Hắn nhấp một ngụm, sau đó phẩy tay áo dập tắt nến đỏ, đẩy ta xuống tấm nệm êm ái.
【Thẩm Nam Phong, Diệp Thần ta đời này nhất định không phụ nàng!】
20
Sau đêm đó, ta thường xuyên mơ một giấc mơ, trong mơ là một thung lũng rộng lớn.
Có một cậu bé ngã xuống đất, cậu ta hơi ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn ủ rũ khóc.
Ta đưa tay về phía cậu ta. "Mau đứng dậy, đất lạnh lắm."
Từ đó về sau, ngày nào cậu ta cũng xuất hiện bên cạnh ta. Cậu bé rõ ràng lớn tuổi hơn ta, nhưng lại nguyện ý đi theo sau ta mọi lúc mọi nơi.
Mùa xuân, cậu ta tặng ta một bó hoa.
Cậu ta nói: "Nam Phong, đợi nàng lớn lên, gả cho ta được không?"
21
Diệp Thần nói với ta, cậu bé trong mơ chính là hắn. Hắn được đưa đến Dược Vương cốc học nghệ, gặp ta ở đó. Nhưng lại làm lạc mất ta khi lén đưa ta ra ngoài chơi.
"Ta đã điều tra, năm đó Thẩm Nghiên thấy trên người nàng có túi gấm của Dược Vương cốc, bèn ra tay bắt nàng về phủ."
"Ban đầu hắn ta định đợi người nhà đến tìm nàng rồi đổi lấy chút lợi ích, nào ngờ nàng lại bị dọa đến sốt cao không dứt, bị đại phu phán là sống không được bao lâu nữa."
"Bất đắc dĩ, hắn ta tìm một cô nương có ngoại hình giống nàng thiêu sống, giả vờ như nàng c.h.ế.t bất ngờ, lừa gạt người của Dược Vương cốc."
"Không ngờ nàng mệnh lớn lại vừa hay mất trí nhớ. Thẩm Nghiên chắc là nghĩ sau này còn có chỗ lợi dụng, nên mới giữ lại mạng cho nàng."
【Hu hu hu, Nam Phong thật đáng thương!】
【May mà năm đó ta đã nhìn thấy vết bớt trên cổ tay Nam Phong trên chiến trường.】
【Sau này ta phải đối xử tốt với Nam Phong gấp bội!】
Ta ôm eo Diệp Thần, áp tai vào lồng n.g.ự.c hắn.
【Nam Phong ôm ta rồi!】
【Nam Phong vậy mà không trách ta làm lạc mất nàng!】
【A a a! Nàng quả nhiên là người tốt nhất trên đời!】
Ta ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, âm thầm đáp lại trong lòng: Diệp Thần, huynh cũng là người tốt nhất trên đời.
(Hết)