Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Bị Chôn Sống - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:14:59
Lượt xem: 485

Nói ra thì, công việc của tôi là quản lý tiền của người c h ế t.

 

Ở thành phố này, bất kỳ nhân viên doanh nghiệp nào. Nếu qua đời, gia đình có thể đến quầy làm việc của tôi để nhận hai khoản tiền.

 

Tiền trợ cấp và tiền mai táng.

 

Thứ tôi quản lý chính là khoản tiền này.

 

Tôi cũng vào thời điểm đó mới biết từ miệng cô ấy. Trong hệ thống của đơn vị có một lỗ hổng.

 

Nói đơn giản, lợi dụng lỗ hổng này, tôi có thể khiến những người đã c h ế t "c h ế t thêm một lần nữa."

 

Tất nhiên, đây chỉ là về mặt dữ liệu.

 

Lúc này, tôi có thể phát lại một lần nữa tiền trợ cấp và tiền mai táng.

 

Tuy nhiên, sau khi tôi động tay động chân, cuối cùng những khoản tiền này sẽ chuyển vào tài khoản của tôi, tài khoản của bố mẹ tôi, thậm chí là nhiều thẻ ngân hàng mà tôi mua trên mạng.

 

Giống như thỏ khôn có ba hang, không ai hay biết.

 

"Hệ thống này được sử dụng từ những năm chín mươi đến nay, rất cũ, cô không cần lo sẽ bị phát hiện bất thường, bởi vì căn bản không có chức năng phát hiện." Cô ấy nói: "Hơn nữa, việc phê duyệt thủ công từ trước đến nay đều không nghiêm ngặt, chỉ cần làm khéo léo, không ai có thể phát hiện ra."

 

"Hơn nữa, những người đó đã c h ế t."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Cô ấy nói, thậm chí còn cười: "Người đã c h ế t, làm sao phát hiện ra những chuyện này."

 

Tôi rất rõ ràng, đây là phạm tội.

 

Nhưng tối hôm đó, khi tôi trở về căn phòng trọ chật hẹp đó.

 

Tôi phát hiện, con gái tôi đang giả vờ ngủ.

 

Trên mặt con bé còn đọng nước mắt. Tôi hỏi con bé có chuyện gì, có phải không khỏe không?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-bi-chon-song/chuong-2.html.]

Cuối cùng con bé ngồi dậy, tìm một tờ giấy.

 

Con bé mắc chứng mất ngôn ngữ bẩm sinh, không nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh "A, a" Bình thường đều viết chữ trên giấy để giao tiếp với tôi.

 

"Chiều nay tay con chạm vào áo bạn cùng bàn, bạn cùng bàn nói áo bẩn, bắt con đền." Con bé viết những chữ ngay ngắn như vậy, nước mắt nhỏ xuống giấy: "Tay con sạch, không bẩn."

 

Sau đó, tôi dỗ con bé ngủ, lau nước mắt trên khóe mắt con bé.

 

Đều đã từng trải qua cái tuổi đó, tôi sao có thể không biết, quần áo chỉ là cái cớ.

 

Những đứa trẻ đó chỉ đang xa lánh con bé. Chỉ vì con bé là người dễ bắt nạt nhất trong lớp, chỉ vì, con bé chỉ có một người mẹ chẳng có năng lực gì.

 

Tối hôm đó, tôi chui vào trong chăn, chui đến mức sắp ngạt thở. Để ngăn mình không hét lên.

 

Tiền của người c h ế t, tôi sẽ kiếm.

 

Kể từ đó trở đi, trước sau cũng khoảng ba năm.

 

Tôi đã kiếm được hơn mười triệu.

 

Con số này, chính tôi cũng thường ngạc nhiên.

 

Làm một đơn chỉ được vài vạn nhưng những năm này, tôi vẫn làm ngắt quãng, tích tiểu thành đại.

 

Trong thời gian này, tôi đã mua nhà dưới danh nghĩa bố mẹ; cho con gái học trường tốt nhất thành phố, tất cả những gì con bé muốn tôi đều mua cho con bé, cho dù cuối cùng chỉ vứt đi như rác.

 

Thực ra tôi biết, kiếm tiền theo cách này, dù có làm khéo léo đến đâu, sớm muộn gì cũng có nguy cơ bị phát hiện.

 

Vì vậy, tôi đã sớm theo lời khuyên của bạn thân, đổi phần lớn tiền thành tiền kỹ thuật số, để lại cho con gái tôi.

 

Cho dù tôi bị bắt, cho dù tôi phải ngồi tù cả đời.

 

Chỉ cần tôi cắn răng không nói, không ai có thể lấy số tiền này từ tay con gái tôi!

 

Loading...