Sau Khi Bội Tình Bạc Nghĩa Với Tiểu Thích Khách - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-08 11:26:11
Lượt xem: 1,776
Chương 6
Thẩm Chi Nguyệt:
Mặc dù ta nói nhiều như vậy, nhưng tiểu thích khách vẫn không hề d.a.o động.
Bên ngoài ồn ào, ta mơ hồ nghe thấy cái gì đó mà bắt gian hay quét sạch gia phong.
Người đến không có ý tốt, bây giờ ta đã không có Bùi gia làm chỗ dựa vững chắc. Nếu như bọn họ và Thẩm Vô Do thương lượng xong, dùng cớ quét sạch gia phong để giam giữ ta, có lẽ ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Ta vô thức nhìn Tạ Lang:
"Ngươi trốn đi, nếu bọn họ không tìm thấy gian phu, ta hẳn là có thể xử lý."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Ngươi ứng phó?"
"Thôi đại nhân sẽ bảo vệ ta."
Nghe ta nói như vậy, sắc mặt Tạ Lang trở nên khó coi.
"Tại sao phải tìm hắn?" Y mặt lạnh.
"Bởi bọn ta có chút giao tình, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ ta."
"Tại sao..." Tạ Lang ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác: "Tại sao không cầu xin ta."
Ngươi sẽ giúp?
Ta hồ nghi nhìn y:
"Vậy... Cầu ngươi?"
Y ung dung ngồi xuống, liếc ta một cái:
"... Không có thành ý."
Ta nghĩ kỹ lại, nếu Tạ Lang chịu giúp đỡ thì vấn đề này gần như có thể dễ dàng giải quyết.
"Nếu như ngươi thật sự chịu giúp ta, ngươi có thể làm giống như Bùi Bạc Viễn. Chúng ta làm phu thê giả mấy năm, chờ đến khi ngươi có cô nương mình thích thì từ hôn. Nhiều năm như vậy, hẳn là đủ để ta xử lý trên dưới Thẩm gia rồi..."
Ta tự cho rằng kế hoạch này không thật hoàn hảo.
Nhưng càng nói, sắc mặt của Tạ Lang lại càng khó coi hơn.
Tại sao đang yên đang lành lại tức giận?
"Chúng ta là diễn kịch, không làm thật."
Sắc mặt y trông rất tệ, nhưng không biết y chợt nghĩ đến điều gì đó mà ý cười ngày càng sâu hơn hơn:
"Được, chỉ là một màn kịch thôi."
Bên ngoài, Thẩm Vô Bất ồn ào muốn phá cửa xông vào. Ta bệnh nhiều ngày, thậm chí còn chưa trang điểm xong.
Cánh tay dài của Tạ Lang ôm ta vào lòng, kéo ta vào sau tấm màn.
Ta muốn đẩy y theo bản năng, nhưng y lại cười khẽ bên tai ta:
"Đừng trốn, nếu không sẽ không giống phu thê."
Lời này có lý.
Y tháo cây trâm buộc vẫn xuống, lại cởi áo choàng đen thêu vàng rồi thản nhiên vứt xuống đất.
Thẩm Vô Do là người đầu tiên mở cửa, khi nhìn thấy quần áo trên mặt đất, gã vui mừng khôn xiết:
"Thôi đại nhân, ngài xem!"
Không đợi mọi người duỗi cổ nhìn cảnh xuân sau màn che, Tạ Lang đã lười biếng vén một góc màn che lên:
"Thẩm công tử mang theo đám người, là để bắt gian của bổn vương?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-boi-tinh-bac-nghia-voi-tieu-thich-khach/chuong-6.html.]
Mặc dù cách một tầng màn lụa, nhưng ta vẫn nhận ra Thẩm Vô Do đang bị sợ hãi lấn át:
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta là sợ trưởng tỷ bị người ta bắt nạt..."
Tạ Lang được ta nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì rất vui vẻ:
"Bổn vương và Chi Nguyệt sớm đã đính hôn, còn chưa mời tộc thân Thẩm gia đến uống rượu. Hôm nay đã đến rồi, vừa vặn định ngày đi."
Ta không nhịn được cảm khái trong màn che.
Chậc, không hổ là tiểu thích khách, tùy cơ ứng biến.
Chậc, ngay cả khế thư mà Thôi đại nhân còn mang đến.
Chậc, thật đúng là con dấu.
Màn kịch này trông y như làm thật.
Chờ ta ngồi lên kiệu hoa mới ý thức được.
"Ơ, hỏng rồi, thành thật luôn này."
Ta vốn cho rằng mối hôn sự này là do tiểu thích khách cố ý trả thù, nhưng ta vẫn phải kiên trì sắm vai đôi phu thê ân ái với y.
Đêm động phòng, ta ấp úng muốn ngủ trên mặt đất.
"Không ngủ chung, thế sao gọi là phu thê được?" Y dễ dàng kéo ta từ dưới đất lên: "Chỉ là diễn kịch mà thôi, cũng đâu phải là thật."
"Nhưng sao ngươi phải giúp ta?" Ta rụt lại ở góc giường, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ là... Thích ta?"
Ánh nến đỏ lay động làm cho lông mày như d.a.o của y càng thêm sắc bén hơn.
Tạ Lang không đáp.
Nhìn đi, quả nhiên là không thích.
Y không nói chuyện mà nghiêm túc hỏi ta:
"Chẳng lẽ nàng không thích?"
"Thích, thích..."
Dù biết ta nói dối nhưng Tạ Lang cũng không vạch trần mà đưa tới một cái rương:
"Tặng nàng."
Sính lễ được mở ra, một xấp giấy tờ nông trang cửa hiệu tửu lâu dày cộp, dày gấp mười lần chi phí chia tay mà Bùi Bạc Viễn đưa cho.
Ta nuốt nước bọt, nhìn y chăm chú:
"Nếu sau này chúng ta tách ra... Những thứ này đều trả lại cho ngươi sao?"
"Tất nhiên."
"..."
Làm sao đây, không nỡ.
"Vậy thì đừng tách." Tạ Lang nghiêm túc: "Được không?"
Có lẽ là sắc đẹp tài vận khiến con người ta loá mắt, trái tim của ta vậy mà co rút một chút, lập tức gật đầu:
"Được, không tách."
Kỳ thật trong lòng ta biết rõ, có lẽ Tạ Lang thành thân với ta đại khái là để trả thù việc ta năm đó lừa dối y, nhưng không sao cả.
Ta đã quyết định, nếu sau này Tạ Lang có tình yêu mới, ta nhất định không bao giờ vào nhà quá ba lần mà chỉ làm một vị Vương Phi cho có là được.
Tên tuổi của Vương phi tựa như viên cam đã được cắt ra kia, ta chưa chắc có thể ăn được, nhưng chạm tay vào chút nước đường cũng không tệ.