SAU KHI CHỒNG NGOẠI TÌNH - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:04:35
Lượt xem: 3,827
Tôi nhếch môi, sập bẫy rồi.
Họ Triệu của chúng tôi phát đạt từ đầu thế kỷ trước.
Gia chủ đầu tiên, Triệu Hoài, là một thái giám bỏ trốn khỏi cung.
Ông ấy mang theo vàng bạc châu báu, đến thành phố M lập nghiệp, xây dựng cơ nghiệp.
Gia chủ đời thứ hai, tức là cụ tôi, là nghĩa tử của ông.
Nếu nói về huyết thống, ở các gia tộc khác có thể hợp lý, nhưng trước tổ tiên họ Triệu mà nói về huyết thống, đừng trách tôi đào bới bí mật của mọi người.
Áo đầy chấy, giờ cũng nên phơi ra cho mọi người xem rồi.
Bữa ăn cuối cùng kết thúc trong không khí bất hòa.
Triệu Tân giữ tôi lại trong từ đường, cùng các vị trưởng bối trong gia tộc, có vẻ là muốn tam đường hội thẩm tôi.
Nhiều năm nay ông ấy bắt đầu tin Phật, trước mặt mọi người luôn tỏ vẻ từ bi.
Mở miệng toàn những lời giả nhân giả nghĩa: "Tiểu Thấm à, người sống một đời mỗi người có duyên phận riêng, mọi khổ nạn đều có lý do, thứ không thuộc về con, con tranh giành thế nào cũng không được."
Tôi cười: "Bác à, sao lại không thể tranh giành chứ, hai mươi năm trước con đã giành một lần, chẳng phải đã thắng một lần sao?"
Ông siết chặt tràng hạt trong tay.
Tôi nhìn tràng hạt trên tay ông, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.
Người nương nhờ Phật pháp giữa chừng, phần lớn là vì trong lòng có quỷ nên mới cầu thần thánh che chở.
8
Hai mươi năm trước, mẹ tôi mất một cách kỳ lạ, trước khi mất còn ký một bản di chúc quái lạ.
Tài sản và tiền mặt dưới tên bà chia đều cho tôi và chị gái, phần cổ phần trong công ty được chuyển nhượng toàn bộ cho bác tôi.
Trong di chúc có nói, việc chuyển nhượng cổ phần là thỏa thuận miệng giữa bà và ông nội tôi, năm xưa bà chỉ tạm thay chức gia chủ, đợi công ty ổn định thì giao lại chức gia chủ.
Một bản di chúc kỳ lạ như vậy, ai cũng biết có vấn đề, nhưng sau khi được cơ quan có thẩm quyền giám định lại là thật.
Vì thế các trưởng bối trong gia tộc đều thay đổi thái độ, nói rằng mẹ tôi đại nghĩa.
Chỉ có tôi và chị gái là không chịu tin.
Vì mẹ tôi đã bắt đầu bồi dưỡng tôi tiếp nhận việc kinh doanh từ khi tôi trưởng thành, bà không thể để lại một di chúc như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-chong-ngoai-tinh/chuong-8.html.]
Nhưng bản di chúc đó, tôi xem đi xem lại, chữ ký ở cuối quả thực là bút tích của mẹ tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi còn chưa kịp điều tra, Triệu Tân với tư cách gia chủ đã ra lệnh cho chị tôi chia tay bạn trai khi đó, liên hôn với gia đình họ Hà.
Chúng tôi bị đánh cho trở tay không kịp.
Chị tôi và bạn trai khi đó bỏ trốn ba lần nhưng đều bị bắt trở về.
Họ Triệu và họ Hà có quan hệ rất sâu ở thành phố M, họ không thể trốn thoát.
Lần cuối cùng là vào đêm giao thừa, bạn trai chị chủ động tiết lộ tin tức cho nhà họ Hà.
Anh ta chịu thua, anh ta thỏa hiệp, anh ta sợ hãi.
Trái tim chị tôi cũng c.h.ế.t theo.
Sau khi trở về, chị bệnh ba ngày, sốt cao không hạ, lúc tỉnh lúc mê, khóc rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc.
Trong giấc mơ liên tục gọi mẹ, mẹ cứu con…
Ba tôi tóc bạc trong một đêm, sau khi mẹ mất, tinh thần mà ông gắng gượng duy trì cũng tan biến.
Ba tôi xuất thân từ gia đình nhỏ, chỉ là một giáo viên trung học bình thường, cả đời luôn ủng hộ mẹ tôi phát triển sự nghiệp.
Đêm đó là đêm giao thừa, tôi bước đi trong tiếng chuông năm mới, dưới chân là tuyết trắng xóa.
Mùa đông đó, ba người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, một người chết, hai người bị thương.
Đường phía trước gập ghềnh, tôi không nhìn thấy hướng đi.
Tôi nhìn tuyết rơi đầy trời, trong lòng thầm cầu nguyện: "Mẹ ơi, là do con không tốt, không bảo vệ được gia đình, nếu mẹ có linh thiêng, hãy nói cho con biết con phải làm gì."
Gió lạnh tạt qua tai, lặng lẽ.
Tôi chỉ biết mở mắt nhìn chị gái lên xe hoa.
Đám cưới tổ chức rất long trọng, là lễ cưới ngoài trời mà chị tôi thích nhất, nhưng người bên cạnh chị không phải là người chị yêu.
Tôi nhìn chị gái trên sân khấu cố gượng cười, và bóng lưng ba đã hơi còng.
Tôi quay người, rơi nước mắt.
Hôm đó, tôi ngồi trong một nhà chòi cho đến tối, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng.
Mơ màng nghe thấy tiếng ai đó quở trách một đứa trẻ.
"Chép bài kiểm tra này, một trang viết một trang nhờ người khác viết, con nghĩ chữ của mình ở trang đầu là qua được sao, thi vào trung học, thi đại học cũng có thể nhờ người viết giúp không?"