Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI CHỒNG TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-09-24 22:16:57
Lượt xem: 213

 

7

 

Sau khi rời khỏi công ty, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi.

 

Tất cả đều là từ các lãnh đạo cấp cao của công ty.

 

Họ giải thích rằng Hạ Úc Xuyên đã tổ chức cuộc họp từ sớm, họ cũng đã đưa ra ý kiến nhưng đều bị anh ta bác bỏ.

 

Tôi tắt điện thoại, đi lang thang vô định trên phố.

 

Đi một lúc, bỗng nhiên tôi thấy bụng mình đau.

 

Cơn đau nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, rồi tôi cảm nhận được một dòng m.á.u nóng chảy ra từ phía dưới.

 

Tôi cúi xuống nhìn.

 

Không biết từ lúc nào, chiếc váy của tôi đã bị thấm đẫm máu.

 

...

 

Khi được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói với tôi rằng đứa bé có thể không giữ được.

 

Tôi cố gắng gọi điện cho Hạ Úc Xuyên.

 

Không phải vì tôi còn hy vọng gì ở anh ta, mà bởi đứa bé này là điều tôi đã hứa với mẹ anh, và anh cũng có quyền được biết.

 

"Hạ Úc Xuyên, tôi đang ở bệnh viện." Bụng tôi đau đến mức gần như tê liệt, tôi cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn có chút run rẩy, "Bác sĩ nói đứa bé có thể không giữ được, tôi chỉ muốn báo cho anh biết."

 

Hạ Úc Xuyên nghe xong chỉ cười lạnh.

 

"Lâm Sơ Tịch, từ bao giờ cô cũng học được cách khóc lóc ăn vạ thế này?

 

"Cô nghĩ dùng đứa bé để đe dọa tôi thì tôi sẽ cho cô quay lại sao?"

 

Tôi lặng lẽ cúp máy, từ từ đặt tay lên bụng.

 

Thật ra, từ khi biết Ôn Quỳnh quay lại, tôi đã không còn hy vọng gì về đứa trẻ này nữa.

 

Đôi khi tôi thậm chí còn nghĩ rằng đứa bé là một sự sỉ nhục.

 

Một sự nhắc nhở không ngừng rằng chồng tôi chưa bao giờ yêu tôi, mà luôn yêu người khác.

 

Nhưng thời gian trôi qua, khi tôi cảm nhận được đứa bé lớn lên từng ngày, mối liên hệ kỳ diệu giữa mẹ và con dần trở nên mạnh mẽ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-chong-toi-that-tinh/chuong-7.html.]

 

Tôi đã nghĩ, nếu Hạ Úc Xuyên không yêu thương đứa trẻ này, tôi sẽ đưa nó đi.

 

Đây là đứa con đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua, là con của tôi.

 

Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

...

 

Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Vệ Ngự. Anh mặc chiếc áo hoodie màu đen, trông giống như một sinh viên đại học.

 

Khuôn mặt anh đầy lo lắng, anh chạy tới:

 

"Em sao rồi, có đau không, có thấy khó chịu ở đâu không?"

 

Y tá nhìn anh rồi nói:

 

"Bệnh nhân vẫn còn đang chịu tác dụng của thuốc tê, phải đến tối mới bắt đầu cảm thấy đau."

 

Tôi ngạc nhiên, yếu ớt hỏi:

 

"Sao anh lại ở đây?"

 

Anh nhìn tôi, mắt anh đỏ hoe:

 

"Dì ba của anh làm bác sĩ ở đây, lần trước chúng ta đến Dì ấy đã nhìn thấy em, vừa rồi Dì ấy gọi điện báo cho anh."

 

Vệ Ngự cẩn thận theo chân bác sĩ đưa tôi vào phòng bệnh.

 

Thực ra sau khi sảy thai không cần phải nằm viện, nhưng anh vẫn không yên tâm, khăng khăng bắt tôi ở lại một ngày để theo dõi trước khi về nhà.

 

Hôm sau khi ra viện, Vệ Ngự nhất quyết đòi đưa tôi về nhà anh.

 

"Người đó..." Anh cau mày, "Gã đàn ông đó đối xử với em không tốt, chắc chắn không chăm sóc được cho em, em vừa sảy thai, làm sao có thể không có ai chăm sóc?"

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

 

Thú thật, tôi rất hiếm khi cảm thấy yếu đuối.

 

Từ nhỏ, tôi đã phải sống khó khăn hơn người khác, và tôi luôn tự mình vượt qua mọi thứ.

 

Nhưng không hiểu sao, khi có người thực sự quan tâm đến mình, tôi lại trở nên yếu mềm.

 

Tôi thực sự không muốn trở về ngôi nhà chỉ có mình tôi nữa.

 

Loading...