Sau khi cưa nhầm bạn trai của bạn thân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 17:02:17
Lượt xem: 152
Sắc mặt cô gái tối sầm: “Học trưởng, anh muốn từ chối em cũng đừng dùng cái cớ vụng về thế chứ? Ai chẳng biết anh độc thân? Bạn gái ở đâu ra?”
Giang Thanh Từ chầm chậm giơ tay chỉ về phía trước: “Cô ấy, chính là bạn gái của tôi.”
Tôi nhìn theo ngón tay chỉ vào mình, bàng hoàng, liên tục xua tay: “Không phải tôi đâu, ê ê ê, buông ra.”
Giang Thanh Từ không quan tâm đến sự giãy giụa của tôi, kéo tôi ôm vào lòng.
“Buông tôi ra!”
Dưới ánh trăng, anh ta khẽ nheo mắt lại, ghé sát vào tai tôi nói: “Còn muốn tiền cơm không?”
Tôi sửng sốt, lập tức từ bỏ kháng cự.
Cô gái thấy chúng tôi ôm nhau như keo sơn, bụm mặt bỏ chạy.
Giang Thanh Từ mới chịu buông tôi ra, chưa kịp nói gì đã bị tôi đ.ấ.m một cú vào mặt.
“C.h.ế.t tiệt.” Anh ta nhổ một bãi nước bọt dính m.á.u, “Cô đ.i.ê.n à?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Ai đ.i.ê.n, anh đ.i.ê.n hay tôi đ.i.ê.n? Tên k.h.ố.n này, trả tiền cơm cho tôi, đồ k.h.ố.n! Tôi đ.á.n.h c.h.ế.t anh!”
Tôi giơ chân đ.á thẳng vào anh ta, không ngờ lại bị anh ta túm lấy cổ chân kéo về phía trước.
Cả hai mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Tôi đâu dễ bỏ qua, nhanh chóng ngồi lên người anh đ.ấ.m đá túi bụi:
“Đồ khốn! Đồ cặn bã! Trả tiền cho tôi, trả tiền cho tôi!”
Anh ta một tay giữ lấy tôi, tay kia giữ eo tôi, nhíu mày như đang cố kìm nén điều gì đó:
“Tôi trả, tôi trả được chưa?”
“Tiểu tổ tông ơi, xin đừng... đừng ở trên đó động đậy nữa.”
Nhận ra điều gì đó khác thường, mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ giây tiếp theo, tên khốn này lại nhân lúc tôi không đề phòng, lật người đè tôi xuống bãi cỏ.
Tôi giận dữ:
“Giang Thanh Từ, đồ tiểu nhân!”
“Ê, quân tử động khẩu không động thủ, nếu không kìm chế cô lại, sao chúng ta tính được chuyện tiền bạc?”
“Tôi không có gì để nói với anh, mau trả tiền cho tôi.”
Anh ta khẽ nhướn mày, đầy vẻ khiêu khích, véo nhẹ má tôi: “Tiền thì phải trả, nhưng tôi cần lấy chút lãi.”
“Cái gì... Ư...”
Bóng tối phủ xuống, Giang Thanh Từ nhanh chóng chặn miệng tôi lại.
Tôi ngẩn ra.
Anh ta hôn nhẹ lên môi tôi, khô khốc dán vào nhau rồi tách ra, gần gũi nhưng nóng bức.
Tôi choáng váng, tim đập loạn nhịp, trừng mắt nhìn anh, không dám động đậy.
“Chi Chi, thở đi.”
Tôi mới nhận ra mình đang nín thở, không trách sao lại choáng váng.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó cố đẩy Giang Thanh Từ ra:
“Anh có bệnh à?”
Đồ chó này, dám lợi dụng tôi.
“Bạn gái của tôi, sao lại không được hôn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-cua-nham-ban-trai-cua-ban-than/chuong-4.html.]
“Ai là bạn gái của anh? Đồ khốn!”
Nhìn thấy tôi dùng tay áo chà mạnh lên môi, mặt Giang Thanh Từ lộ ra vài phần u uất:
“Cô thật sự thích cậu ấy đến vậy sao?”
Ai? Lâm Vị à?
Thiết Mộc Lan
Tôi cãi lại: “Tôi dù có không thích anh ấy, cũng không bao giờ thích đồ khốn như anh.”
Giống như bị câu nói của tôi đ.â.m trúng, sắc mặt Giang Thanh Từ trở nên tệ hại:
“Xin lỗi, tối nay là tôi ép buộc cô, sau này sẽ không có nữa.”
Rồi anh lấy ra một xấp tiền nhét vào tay tôi, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức, quay đầu rời đi.
Tôi đứng ngẩn người, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Tôi không hiểu, rõ ràng người bị lợi dụng là tôi, sao cuối cùng lại giống như tôi là người làm sai?
Đúng là gặp chuyện quỷ quái.
6
Sau đó, dường như Giang Thanh Từ đã bốc hơi khỏi thế giới, suốt mấy ngày không thấy anh ta lắc lư trước mặt tôi.
Không lẽ anh ta thật sự giận rồi sao?
Nghĩ lại hôm đó tôi còn đ.ấ.m anh ta một cú, tôi có chút hối hận, cúi đầu nhắn tin cho Lâm Vị: [Chồng ơi, đang làm gì thế?]
[Đang nhớ em.]
Tôi phun hết ngụm nước ngọt có ga ra ngoài. Đợi một lúc lâu, tôi tiếp tục hỏi:
[Nghe Chi Chi nói mấy hôm nay không gặp Giang Thanh Từ, anh ta đi đâu rồi?]
[Có việc gì tìm cậu ấy à?]
[Không có gì, câu lạc bộ Taekwondo sắp tổ chức chuyến đi mùa thu, em chỉ hỏi giúp cô ấy thôi.]
[Sao nghe như Tống Chi Chi thầm thương cậu ấy vậy?]
Tôi sững sờ, không biết nên đáp lại câu nói của anh thế nào. Giây tiếp theo:
[Nếu muốn gặp, tự nhiên sẽ gặp thôi.]
...
Ngày đi dã ngoại, tôi đến điểm hẹn rất sớm, liếc mắt một cái liền thấy Giang Thanh Từ.
Lưng rộng, eo thon, khuôn mặt sắc sảo.
Anh ngậm một cọng cỏ, lười biếng dựa vào thân xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi ngây ngốc nhìn trong vô thức.
Đến khi lấy lại tinh thần, tôi tát mình một cái: “Tỉnh táo lại đi!”
Giang Thanh Từ giật mình, mở mắt, nhìn thấy tôi, mới thở phào nhẹ nhõm:
“Tống Chi Chi, sáng sớm mà làm trò gì thế?”
Không nói thì thôi, nói một tiếng liền lộ ra sự mệt mỏi và chất giọng khàn khàn.
“Anh bệnh à?” tôi hỏi.
“Học trưởng vốn đang thực tập ở tỉnh ngoài, vì tham gia hoạt động của câu lạc bộ chúng ta, tối qua đã lái xe cả trăm cây số về đây, sáng sớm còn đang sốt nữa.”
Một cô gái đưa thuốc cho Giang Thanh Từ, anh cảm ơn rồi định bước đi, nhưng giây tiếp theo lại quay lại: “Trên xe có đồ ăn sáng, em... khụ khụ, các em nhớ ăn nhé.”
Nhìn theo bóng lưng ấy, tôi cảm thấy lòng mình hụt hẫng. Tại sao anh lại bỏ thực tập quan trọng như vậy mà vội vàng trở về?