Sau Khi Đổi Lại Con Gái Ruột Hận Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-17 00:00:05
Lượt xem: 2,014
Tôi và em gái Giang Linh thuê nhà ở cùng một tiểu khu, cùng một tầng lầu, lúc đang đợi thang máy liền đụng phải hai mẹ con bọn họ.
"Chị, hai người mới từ lớp học bổ túc về sao?"
"Đúng vậy, bọn chị vừa từ lớp khiêu vũ buổi tối của Y Nhân về."
Giang Linh gật gật đầu, sau đó liền nói về chuyện hai mẹ con họ đi công viên giải trí.
Nói một hồi, Giang Linh bỗng nhiên thở dài một hơi:
"Chị à, không nghĩ tới chị tận tâm với Y Nhân như vậy, còn chưa lên tiểu học, lại nỡ đập nhiều tiền như vậy cho nó học ngoại khóa rồi..."
Tôi không nói gì, ánh mắt dừng trên người Sở Ninh Ninh một lát.
Sở Ninh Ninh bắt gặp ánh mắt của tôi, vẻ tươi cười trên mặt hơi ngưng lại, sau đó, tôi liền bắt gặp một tia hận ý xẹt qua đáy mắt nó.
Vẻ mặt tôi bình tĩnh:
"Y Nhân cũng là con gái ruột của chị, chị đương nhiên phải dốc lòng bồi dưỡng nó, tiêu một chút tiền nhỏ, sau này đối với nó cũng không có gì không tốt cả."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Giang Linh vẻ mặt co quắp:
"Anh rể kiếm nhiều tiền, không giống Kiến Hoa nhà em ngày nào cũng đánh bạc, em cũng không có cách nào, bằng không cũng muốn đưa Ninh Ninh đi học chút tài nghệ...."
Sở Ninh Ninh sắc mặt hơi thay đổi, lập tức chen vào:
"Mẹ, không cần, con không muốn học! Đi học thì không thể chơi đùa rồi...."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-doi-lai-con-gai-ruot-han-toi/chuong-2.html.]
"Được được được, không học không học, Ninh Ninh ngoan."
Nhìn bọn họ ra khỏi thang máy, sắc mặt tôi liền lạnh xuống.
Từ trước đến nay tôi luôn nghiêm khắc. Nhất là thành tích của Sở Ninh Ninh không tốt, chỉ thích nhàn hạ không thích chịu khổ.
Tôi tin rằng học tập là đường ra duy nhất, cho nên tôi hi vọng con tôi có thể có một tương lai tốt đẹp, không muốn sau này phải hối hận.
Vóc dáng của Tống Y Nhân rất tốt, lúc bốn tuổi tôi liền đưa nó đi học khiêu vũ.
Giáo viên cũng khen Y Nhân là một vũ công bẩm sinh.
Đáng tiếc là sau khi đổi về xong, điều kiện trong nhà em gái Giang Linh không tốt, liền mai một thiên phú của con bé.
Sau này lúc tôi và Y Nhân nói chuyện, đều lộ ra ý hối hận khắp nơi.
Mà Sở Ninh Ninh đổi lại được hưởng thụ tất cả, nhưng không chịu được khổ, nó ghét bỏ khiêu vũ quá khổ, náo loạn không đi.
Tôi liền tiếp tục cho nó thử rất nhiều chương trình học khác.
Cuối cùng mới chọn môn vẽ nó miễn cưỡng chịu học.
Nếu không phải tôi để nó học vẽ từ nhỏ, để nó đi thi năng khiếu, nó sợ là chỉ có thể học trường dạy nghề!
Chỉ là tôi không ngờ tới, nó đối với sự trả giá bao năm của tôi, cuối cùng cũng không bằng tờ vé số 500 vạn!
Như bây giờ cũng tốt, Giang Linh không phải loại gà mẹ ấp con giống tôi, nó hẳn có thể đạt được mong muốn, đợi sau này ngồi mát ăn bát vàng, trở thành phú nhị đại.