Sau Khi Đổi Lại Con Gái Ruột Hận Tôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-17 00:05:39
Lượt xem: 3,716
Lúc thi lên cấp, bởi vì thành tích học tập của Sở Ninh Ninh từ trước đến nay luôn xuất sắc, liền giống như Y Nhân, đi học ở trường trung học thực nghiệm.
Tới trung học, liền lập tức nhiều hơn mấy môn học, Tống Y Nhân thường xuyên học đến nửa đêm.
Mỗi lần nhìn thấy Tống Y Nhân cố gắng như vậy, cũng không cần tôi quan tâm chuyện học hành, trong lòng tôi liền vô cùng hối hận.
Kiếp trước tới trung học, áp lực học hành dần dần tăng lên, Sở Ninh Ninh cực kỳ ghét học, thường xuyên đến muộn trốn học, thậm chí lúc lên năm hai, còn cùng bạn học nam lớp bên yêu sớm!
Vì nó, tôi thậm chí bỏ cả công việc, lại không ngờ tới đổi lấy tiếng oán hận gào thét của Sở Ninh Ninh:
"Con hận mẹ! Vì sao mẹ lại luôn quản lý con vậy! Con không cần một người mẹ như mẹ! Vì sao mẹ của con không phải là dì!"
Lúc đó tôi còn cho rằng đó chỉ là một câu nói lúc nóng giận.
Ai ngờ được, bắt đầu từ lúc đó, Sở Ninh Ninh liền oán hận tôi rất nhiều, muốn Giang Linh không quản lý con cái làm mẹ nó.
Đúng vậy, Giang Linh và tôi không giống nhau, cô ta nuôi thả không quản lý con cái, mỗi ngày sau khi tan làm liền vội vàng dạo phố, có lúc con cái cũng không rảnh chăm sóc, thường xuyên ném con đến nhà tôi ăn cơm.
Kiếp trước Tống Y Nhân sống trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể đạt được thành tích xuất sắc, mới thật là thiên phú dị bẩm.
Rất nhanh, liền nghênh đón kỳ thi trung học đầu tiên.
Thi xong, trường học liền mở cuộc họp phụ huynh đầu tiên.
Trùng hợp hơn là, hai đứa nhỏ được phân tới cùng một lớp, hai đứa nhỏ lúc trước bởi vì là chị em họ, nên được giáo viên xếp ngồi chung một bàn.
Lúc phiếu điểm phát xuống, phiếu điểm của hai đứa được đặt chung một chỗ.
Giang Linh vội vàng cầm lấy phiếu điểm trên bàn:
"Tờ này của Ninh Ninh đúng không? Ninh Ninh thành tích tốt, tờ này thi được hạng nhất chắc là của nó."
Bây giờ phiếu điểm của trường học đều không viết tên, thay vào đó là số hiệu và thứ hạng, Giang Linh nhìn thấy vị trí đầu tiên trên tờ phiếu, cũng không thèm nhìn số hiệu trực tiếp lấy đi.
"Ai ya, thành tích của Ninh Ninh nhà chúng ta đúng là tốt, thiên tài! Giống như hồi tiểu học vậy, môn nào cũng trên 90 điểm! Còn có hai môn trăm điểm!"
Hiện giờ vẫn chưa đến giờ họp phụ huynh, giọng nói của Giang Linh cũng không cố ý khống chế, mấy phụ huynh bên cạnh vừa nghe thấy, vội vàng tiến đến bên cạnh Giang Linh, đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
"Chị à, con nhà chị tên là gì vậy? Con nhà chị từ nhỏ tới giờ thành tích đều tốt như vậy sao? Không giống như thằng nhóc thối nhà tôi, đúng là lo c.h.ế.t đi mà, không phải đứa có khiếu học tập..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-doi-lai-con-gai-ruot-han-toi/chuong-6.html.]
Giang Linh vô cùng đắc ý, khóe miệng không nhịn được giương lên:
"Ai ya, con nhà tôi tên là Sở Ninh Ninh! Ninh Ninh từ nhỏ tới lớn chưa từng để tôi bận tâm, thành tích của nó vẫn luôn tốt như vậy, chưa từng làm bài tập, lên lớp giáo viên cũng không quản nó thức hay ngủ."
Thấy mọi ngưởi mắt chữ o mồm chữ a, sau đó lại là một trận khen ngợi, Giang Linh bắt đầu giải thích triết lý nuôi dạy con cái của mình, giống như cách cô ta đã làm trong tiểu khu trước đây vậy.
"Thực ra việc dẫn dắt đứa nhỏ ấy mà, vẫn phải là học tập vui vẻ, không thể gây áp lực quá nhiều cho con cái, đây là chị ruột tôi, Y Nhân nhà chị ấy từ nhỏ đã phải học lớp đào tạo, mấy vị xem, thành tích không phải đứng thứ hai mươi mấy sao! Theo như tôi thấy, lớp học thêm cũng không có tác dụng gì cả, chỉ là lãng phí tiền mà thôi! Có điều chị tôi cứ khăng khăng không nghe, mấy năm nay sợ là lãng phí rất nhiều tiền rồi đó!"
Giang Linh liếc mắt nhìn phiếu điểm bị cô ta vứt qua một bên, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Nghe thấy tiếng thổn thức và khen ngợi bên tai, tôi cầm lấy phiếu điểm xếp thứ hạng hai mươi mấy trước mặt lên xem.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau đó, đặt xuống trước mặt Giang Linh:
"Giang Linh, đây mới là phiếu điểm của Ninh Ninh, tờ em cầm kia mới là của chị."
Giang Linh sửng sốt một chút, sau đó gắt gao nắm chặt tờ phiếu hạng một kia:
"Không thể nào! Sao Ninh Ninh nhà em có thể thi kém như vậy được! Tờ này mới là của Ninh Ninh!"
"Giang Linh, số hiệu của Y Nhân là 8, em xem tờ kia số hiệu có phải là 8 không, tờ này mới là của Ninh Ninh nhà em."
Sau khi lên trung học, Giang Linh chưa từng quản lý qua việc học tập của Sở Ninh Ninh, đương nhiên không biết số hiệu của Sở ninh Ninh là bao nhiêu, cô ta cúi đầu nhìn, quả thật tờ phiếu kia mang số 8, sắc mặt đã không còn dễ nhìn nữa rồi.
Bên cạnh có một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy che miệng, biểu tình giống như đang xem trò vui vậy:
"Mẹ Ninh Ninh à, tôi thấy hình như cô nhìn nhầm rồi? Sao đến số hiệu của con mình cũng không nhớ rõ vậy? Cái gì mà không quản lý chứ, đến cả số hiệu của con cũng không nhớ, cô làm mẹ quả thật là đáng lo đó!"
Sắc mặt của Giang Linh đen như đ.í.t nồi, vỗ bàn đứng dậy:
"Không thể nào sai được! Tôi nhớ rõ số hiệu của Ninh Ninh nhà tôi là số 8, số này may mắn như vậy, tôi sẽ không nhớ nhầm!"
Đúng lúc, tiếng giáo viên chủ nhiệm nghe điện thoại vang lên bên ngoài.
Giang Linh lập tức ra khỏi chỗ ngồi, nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt chủ nhiệm lớp.
“Cô Hoàng, cô giúp tôi nhìn xem, phiếu điểm này có phải của Ninh Ninh nhà tôi hay không!"
Hành động này của Giang Linh, khiến phòng học thoáng cái trở nên yên tĩnh, mọi người đều chống mắt lên xem màn kịch hay này.
Tiếng nói nhỏ thì thầm truyền đến tai tôi, đơn giản chỉ là đang nói xem đứa nhỏ thi được hạng nhất kia là con ai.