Sau Khi Đồng Sàng Với Yêu Hoàng - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:58:15
Lượt xem: 173
Thấy ta nhìn chàng đầy nghi hoặc, Vân Linh mấp máy môi, định nói gì đó rồi lại thôi. Nhưng ánh mắt chàng nhìn ta càng lúc càng bi thương. Chẳng lẽ, ta và chàng còn có quá khứ nào đó không hay biết?
Ta đang định hỏi thì chàng bỗng đưa tay xoa đầu ta: "A Dao, nàng đừng lo, ta nhất định sẽ nghĩ cách nối lại những sợi tơ tình đã đứt của nàng."
Nói xong chàng liền rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi Cửu Trọng Thiên. Ta chưa kịp nói với chàng rằng, kỳ thực tơ tình cũng chẳng quan trọng, có nối lại hay không cũng được.
Từ hôm đó, ta không còn gặp lại Vân Linh. Chỉ có chiếc yếm đỏ treo nơi góc giường, nhắc nhở ta về một đoạn trải nghiệm kỳ lạ.
Không lâu sau Thiên Thịnh Yến, Ty Yêu Các lại tuyển thêm một nhóm Tiên quân mới, ta cũng được điều đi làm việc bên cạnh Thượng Thần. Cách mấy trăm năm, ta lại gặp vị Thượng Thần say rượu năm nào.
Ông ấy vẫn như xưa, phe phẩy quạt mo, tựa vào gốc đào uống rượu. Thấy ta đến, ông ấy uống cạn chén rượu cuối cùng, mỉm cười vẫy tay với ta.
"Cũng may đám nhóc con còn nhớ đến ta, sợ ta cô đơn nên phái một tiểu Tiên quân đến trò chuyện. Tiểu nha đầu, con tên gì, thuộc tộc nào?"
"Bái kiến Thượng Thần, con tên Đồ Dao, đến từ Hoa tộc."
"Hoa tộc, tộc Hoa Tiên à, ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-dong-sang-voi-yeu-hoang/6.html.]
Ông ấy nhận ra ta sao?
Ta đang định mở miệng, lại thấy ông ấy đưa tay vào ngực, lấy ra một chiếc kéo: "Mấy trăm năm trước ta có đến Hoa tộc một lần, trong tộc các ngươi có một tiểu cô nương, tơ tình nhiều vô kể, cứ như trồng trọt vậy, ta đã dùng chiếc kéo này, cắt sạch sẽ cho nàng."
Thượng Thần cười tủm tỉm kể lại chiến tích huy hoàng của mình, ta mím môi, nhất thời không biết nên nói gì. Dường như ông ấy nhận ra có gì đó không ổn, mở to mắt, nhìn kỹ mặt ta, rồi lại quay sang nhìn chiếc kéo trong tay, chợt hiểu ra.
"Ồ, thì ra con chính là cô nương đó, bây giờ thế nào rồi, còn vì tơ tình nhiều mà đau khổ không?"
Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Thỉnh thoảng vẫn đau khổ ạ."
Ông ấy vuốt cằm, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao còn đau khổ?"
"Vì tơ tình không nhiều."
Trong chốc lát, không gian chìm vào im lặng. Cuối cùng Thượng Thần cũng nhớ ra ngày hôm đó, ông ấy đã lỡ tay cắt mất của ta nửa sợi tơ tình. Để chuộc lỗi, ông ấy đào dưới gốc đào lên một chiếc rương báu khổng lồ.
Bên trong chứa đủ loại linh đan diệu dược, tiên thảo pháp khí, toàn những bảo vật hiếm có bậc nhất sáu cõi. Ông ấy bảo ta cứ chọn tùy ý, coi như bồi thường, ta lục lọi, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt Vân Linh.