Sau khi được chỉ định làm thiếp - C9
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:17:05
Lượt xem: 1,070
Phu nhân nghe xong, liền liếc nhìn ta, ta giả vờ nhìn vào cánh hoa đang thêu, im lặng không nói.
Đợi đến khi Hạ Thừa Anh về, nghe nói chuyện này, liền giải thích với chúng ta. Chàng nói mình chưa bao giờ để ý đến chuyện này, có việc thì viết, viết xong liền nhẹ nhàng tiễn người ta đi.
Ngoài ánh mắt si mê trên đường, còn có hàng xóm mai mối.
Cuộc sống hiện tại của chúng ta so với trước đây quả thực rất vất vả, một phu nhân cao quý, một thiếu gia quyền quý, một nha hoàn kiêu ngạo, bây giờ đều sống chen chúc trong một tiểu viện chật hẹp.
Nhưng so với hàng xóm, chúng ta vẫn sống tốt hơn nhiều. Chúng ta có tiền riêng mang theo, có tiền ta và Hạ Thừa Anh cùng nhau kiếm được, còn có thể thuê người làm việc vặt.
Anan
Thêm vào đó, Hạ Thừa Anh da trắng như phấn, khí chất hơn người, khiến những chàng trai phong lưu nổi tiếng trên phố cũng phải kém sắc.
Vì vậy, cách ba ngày năm ngày, luôn có phụ nữ đến nhà, giới thiệu cháu gái hoặc cháu ngoại của mình.
Nhưng phu nhân và Hạ Thừa Anh đều từ chối thẳng thừng.
Cũng không ngừng có người đến hỏi thăm chuyện của ta, thậm chí còn có phú hộ địa phương đến hỏi.
Hạ Thừa Anh cũng kiên quyết với chuyện này, dặn dò Hoàng thẩm, nếu là người có ý định này, ngay cả cửa cũng không cần mở.
Thậm chí vì những chuyện này, chàng còn về sớm hơn trước.
Ta nhìn, không nói rõ trong lòng là cảm giác gì.
Chỉ là khi về phòng, lấy ra những thứ chàng mua cho ta, ngắm nghía đi nghía lại.
Chàng thỉnh thoảng sẽ mang một số thứ từ bên ngoài về. Có thứ cho phu nhân, cũng có thứ cho ta.
Cho ta, là mặt dây chuyền, con rối gỗ, còn có sách để g.i.ế.c thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-duoc-chi-dinh-lam-thiep/c9.html.]
15
Ta luôn có một dự cảm, họ sẽ không sống như vậy mãi.
Quả nhiên, có một ngày, có một nhóm thị vệ đến Chính Lạc.
Họ không đến quan phủ, mà trực tiếp đến tìm phu nhân và Hạ Thừa Anh.
Nhìn thấy nhân vật lớn như vậy đến, hàng xóm đều sợ hãi, đứng ngoài tiểu viện của chúng ta dòm ngó.
Người thị vệ dẫn đầu nói với Hạ Thừa Anh, Tĩnh vương đã được thả ra, những người bị liên lụy trước đây cũng được ân xá. Hầu gia đã được thả về, vẫn là hầu gia.
Vì vậy, phu nhân lại trở thành hầu phu nhân, Hạ Thừa Anh lại trở thành tiểu hầu gia. Tài sản cũng được trả lại.
Phu nhân mừng đến phát khóc, Hạ Thừa Anh tuy không nói gì, nhưng ta có thể nhìn ra. Hai năm sống ở đây, đã tôi luyện chàng trở nên trầm ổn hơn.
Thị vệ bảo chúng ta thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường.
Đợi người đi rồi, hàng xóm mới dám vào.
Trên mặt họ không còn nụ cười thân thiện như trước, mà có chút sợ hãi, quỳ xuống đất, nói không biết chân tướng của quý nhân, trước đây đã nhiều lần mạo phạm, cầu xin tha thứ.
Hạ Thừa Anh đỡ họ dậy, nói không cần như vậy, hai năm nay được họ chiếu cố, trong lòng chỉ có biết ơn.
Tối hôm đó, Hạ Thừa Anh và phu nhân đều đang thu dọn đồ đạc, ta lại không động đậy.
Phu nhân nhận thấy sự khác thường của ta, vội vàng hỏi có chuyện gì.
Ta gọi Hạ Thừa Anh đến, nói với họ: “Phu nhân và thiếu gia khôi phục thân phận, con thật sự rất vui mừng. Phu nhân và thiếu gia thích làm việc thiện, có thể thấy ông trời cuối cùng cũng sẽ nhớ đến những người tốt. Như vậy, con cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Sau khi về kinh, hy vọng phu nhân và thiếu gia có thể cho phép con rời khỏi phủ hầu.”
Phu nhân lập tức đứng dậy: “Duẩn Khách, sao có thể như vậy được! Chúng ta vất vả lắm mới đợi được đến ngày hôm nay. Hai năm nay nếu không có con bầu bạn, ta và Thừa Anh không biết sẽ sống khổ sở như thế nào. Lúc trước ta đã nói, nếu có một ngày, mọi chuyện có chuyển biến tốt đẹp, nhất định phải cảm ơn con thật tốt. Huống chi sau khi trải qua hai năm ở đây, trong lòng ta đã coi con như con gái của mình, sao có thể để con rời đi.”