Sau Khi Gặp Chuyện Tâm Linh Trong Chương Trình Thực Tế, Tôi Nổi Tiếng Rồi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:17:42
Lượt xem: 133
Một nhân viên công tác lên tiếng:
“Hay là chúng ta quay về đi? Tôi luôn cảm thấy đi vào sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.”
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều nảy sinh ý định rút lui.
Lúc này, Diêu đạo đột nhiên cười nói:
“Mọi người nhìn xem, gan của các người nhỏ quá, tôi với Kiều Âm chỉ cùng nhau hù dọa mọi người thôi. Cái đèn lồng đỏ trắng kia là có thể điều khiển được.”
“Trên đời làm gì có chuyện ma quỷ, phải tin vào khoa học.”
Sau khi Diêu đạo nói xong, rõ ràng là cơ thể căng thẳng của mọi người đều thả lỏng.
Mễ Lộ Lộ xoa xoa ngực, cười nói:
“Đúng vậy, chúng ta đều là người hiện đại, đã tiếp nhận nền giáo dục bậc cao, sao có thể tin vào những điều mê tín dị đoan này chứ?”
“Thực ra, tôi vẫn luôn không tin Kiều Âm, cho dù có mê tín thì làm gì có ai dùng bút lông không có mực để vẽ bùa chứ?
“Chị Âm chắc chắn là cố ý, sợ chúng ta bị dọa.”
Tôi sao?
Tinh Lan
Tôi chỉ vào bản thân:
“Này, không phải...”
Tôi còn chưa nói xong, Diêu đạo đã kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Cô muốn hủy hoại chương trình này sao? Em có biết phải bồi thường bao nhiêu tiền không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Tôi bĩu môi, “Là ông bồi thường chứ không phải tôi.”
Diêu đạo: “…”
“Thôi được rồi, tôi tăng thêm tiền cho cô, 80 vạn.”
Tôi khẽ ho khan một tiếng: “Không đủ.”
Diêu đạo nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nhìn ra được, cô là người có chút bản lĩnh, như vậy đi, 100 vạn!”
“Thành giao.”
Cuộc nói chuyện giữa tôi và Diêu đạo rất nhỏ tiếng, lại còn có che chắn.
Tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Dục Nhiên đang nhìn chúng tôi đầy ẩn ý.
Tôi chột dạ cúi đầu.
Trưởng thôn cười tủm tỉm hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-gap-chuyen-tam-linh-trong-chuong-trinh-thuc-te-toi-noi-tieng-roi/chuong-4.html.]
“Đạo diễn Diêu, có thể vào thôn chưa?”
“Nghe nói mấy người đến, dân làng ai cũng rất vui mừng.”
Tiết Cát Y tiến lại gần tôi, nhỏ giọng nói:
“Cậu có phát hiện ra điều gì kỳ lạ không?”
Cố Dục Nhiên lên tiếng đúng lúc:
“Ngôi làng này, không có trẻ con.”
9
Đi theo trưởng thôn, đoàn người ê-kíp chương trình đến một nơi âm u ẩm ướt.
Trưởng thôn nói:
“Chính là chỗ này.”
Nhìn những ngôi mộ nhỏ xung quanh, đến cả bia mộ cũng không có, tôi cảm thấy có chút không đúng.
Không chỉ riêng tôi, chỉ cần là người có chút đầu óc đều có thể nhận ra điều bất thường.
Cố Dục Nhiên cau mày hỏi trưởng thôn:
“Trưởng thôn, tại sao lại không có bia mộ?”
Trưởng thôn quay người lại, cười nói, dưới ánh trăng, nụ cười đó trông thật quỷ dị.
“Bởi vì… bọn họ đều không có tên, hơn nữa đều là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Dân làng chúng tôi tốt bụng mới chôn cất cho những người này.”
“Hàng năm vào dịp lễ tết, ngoài việc cúng bái tổ tiên ở nghĩa trang thì chúng tôi cũng cúng bái những ngôi mộ này, tránh cho bọn họ bị bắt nạt dưới âm địa.”
Trưởng thôn vừa nói như vậy, ngược lại lại khiến người ta cảm thấy dân làng thật cao thượng.
Chôn cất những người xa lạ c.h.ế.t trong thôn, lại còn đốt tiền giấy cho họ hàng năm.
Nhưng tôi lại để ý đến ánh mắt của dân làng khi nhìn những ngôi mộ này, rõ ràng là đang sợ hãi.
Trưởng thôn bày hương nến ra, thắp ba nén hương trên mỗi ngôi mộ, tiếp tục nói:
“Mấy người là người nổi tiếng, không cần phải quỳ lạy, chỉ cần cúi đầu mấy cái, coi như là thể hiện sự tôn trọng của mấy người với bọn họ là được.”
Vì vậy, khung cảnh lúc này chính là, những người của ê-kíp chương trình đứng phía trước, dân làng quỳ phía sau, miệng lẩm bẩm gì đó.
Lúc này, tôi lùi về phía sau.
Thấy tôi lùi lại, Tiết Cát Y và Cố Dục Nhiên cũng lặng lẽ lùi về phía sau.
Trưởng thôn liếc nhìn tôi một cái, nhưng không nói gì.