Sau Khi Hòa Ly, Thẩm Phu Nhân Trở Thành Nữ Quan - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:45:54
Lượt xem: 1,850
*12*
Trong Thái Hòa điện, lư hương mạ vàng lượn lờ sinh khói.
“Đứng lên nói chuyện, ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem.”
Hiện nay Thánh Thượng đã hơn năm mươi tuổi, trong lời nói không giận tự uy.
Ta theo lời đứng lên, mắt thoáng nhìn thấy Bàn Long Trụ màu đỏ tía phản chiếu dày đặc.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Đã từng đọc sách gì chưa?”
“Hồi hoàng thượng, ngoại trừ nữ tắc nữ giới, còn đọc qua tứ thư.”
Nữ tử đọc qua tứ thư cũng không nhiều lắm.
Hắn hỏi ta mấy vấn đề trong sách, may mà hỏi không sâu, ta mặc dù khẩn trương, trả lời vẫn coi như thỏa đáng.
Thánh Thượng uống một ngụm trà, dáng vẻ rất hứng thú.
“Chuyện ngươi và Thẩm Khanh hòa ly, ồn ào huyên náo, ngay cả trẫm cũng nghe nói, đây là việc riêng của ngươi, trẫm không hỏi đến. Trẫm chỉ là muốn hỏi một chút, sau khi ngươi hòa ly, không để ý danh tiết đến chỗ Lục Uẩn, là đã nghĩ như thế nào?”
Thánh thượng đặt câu hỏi, ta hít sâu một hơi, không dám che giấu, nhẹ giọng trả lời: “Thần nữ tự tin có tài chưởng gia, cho nên cầu Lục đại nhân thu lưu. Thần nữ còn trẻ, mặc dù hòa ly, nhưng cũng muốn dựa vào đôi tay mình tự nuôi bản thân, không muốn về nhà đợi gả, lại khiến phụ mẫu lo lắng.”
Thánh Thượng cười cười: “Đúng là một người có chí khí, Ôn Tri Ngôn dạy được một cô con gái tốt.”
“Nữ tử trên đời khổ cực vô cùng, phần lớn đều dựa vào nhà phu quân. Ngươi có thể làm như vậy, trẫm rất tán thưởng. Hoàng hậu lúc còn sống, cũng từng nhiều lần đề nghị tăng thêm nữ quan trong cung, tránh mai một nhân tài. Đáng tiếc thân thể Hoàng hậu vẫn không tốt, tinh lực không đủ. Hiện giờ xem ra, chuyện này vẫn phải khẩn trương làm, coi như hoàn thành nguyện vọng của Hoàng hậu.”
Ta kinh ngạc mở to mắt, chợt ý thức được đây là chuyện không hề tầm thường, vội vàng cụp mắt xuống.
Thánh Thượng lại cười.
“Ngươi không cần quá khẩn trương. Chỉ là Đoan Dương vẫn ầm ĩ muốn gặp ngươi, sau khi hoàng hậu mất, nàng rất ít thân cận với ai. Hôm nay gặp ngươi, trẫm cũng coi như yên tâm. Ngươi đã vào cung, thuận đường đến chơi với nó đi. Sau này nếu rảnh rỗi, thường xuyên đến thăm nó.”
Dứt lời, Hoàng thượng phất tay, công công bên cạnh lập tức đi lên, dẫn ta lui xuống.
Ra đến ngoài điện, vị công công kia dặn dò tiểu thái giám bên cạnh, “Đi lấy một khối lệnh bài tiến cung lại đây”. Sau đó ta ở dưới hành lang chờ một chút, mở tay ra, thấy bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài điện Thái Hòa nắng gắt như lửa, xa xa mơ hồ có người đi tới, mặc quan bào màu tím, thân ảnh thon gầy, như núi xanh tuyết tùng.
Là Thẩm Nghiễn.
Tính ra kinh thành cũng chỉ lớn có như vậy, trong lòng ta biết nhất định sẽ gặp lại hắn.
Lại chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp hắn tại hoàng cung nội điện.
Cách hành lang thật dài, dưới bậc thang cẩm thạch, Thẩm Nghiễn dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt thoáng động, ước chừng cũng không nghĩ tới sẽ bắt gặp ta ở chỗ này.
Trên đời ngàn vạn nữ tử, người có thể được diện thánh rất ít.
Hắn chưa bao giờ thích ta, khi hòa ly lại náo loạn cũng chỉ vì thấy không thoải mái, sau đó xem xét kỹ lại, có lẽ hắn đối với ta cũng không lưu luyến gì.
Hơn nữa trong kinh đô, lời đồn nổi lên bốn phía, hắn hẳn là chán ghét ta vô cùng.
Thế nhưng trong một cái chớp mắt, ta cảm giác hắn dường như khá vui khi nhìn thấy ta.
Vẻ mặt này biến ảo quá nhanh, không đợi ta suy nghĩ cẩn thận, hắn đã dừng lại trước mặt ta.
Lúc trước ta gọi hắn phu quân, bây giờ lại mở miệng, ta gọi hắn: “Thẩm đại nhân.”
Sắc mặt Thẩm Nghiễn trắng bệch, hắn như muốn nói gì đó, nhưng lúc này cửa điện mở ra, công công đang trực tuyên Thẩm Nghiễn đi vào diện thánh.
Bàn tay vươn đến nửa đường đột nhiên rút vào trong tay áo, Thẩm Nghiễn thu lại vẻ mặt, đi theo phía sau công công.
Vừa đi qua vai xong, ta nghe thấy một câu “xin lỗi” rất nhỏ.
Thanh âm kia quá nhẹ nhàng, nỉ non như gió, ta quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy góc áo bào trống rỗng của hắn.
Hắn gầy đi rất nhiều.
*13*
Đoan Dương quấn người, mắt thấy cửa cung sắp đóng lại, mới lưu luyến thả ta trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-hoa-ly-tham-phu-nhan-tro-thanh-nu-quan/chuong-8.html.]
Cửa cung ngoại trừ thủ vệ trực ban, còn có một thân ảnh cô độc.
Thẩm Nghiễn không biết đã đợi bao lâu.
“Thời gian không còn sớm, ta đưa ngươi trở về.”
Hắn nói như vậy, ta thập phần rõ ràng, đang chuẩn bị khéo léo từ chối, hắn cũng đã quay đầu đi về phía trước.
Là hướng đi Lục phủ.
Đường trở về chỉ có con đường này, ta thở dài, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau hắn.
Một đường không ai nói gì, chỉ có hai bóng người trên mặt đất bám sát lấy nhau.
Sắp đến giờ giới nghiêm, đèn hoa trên đường tắt dần, người bán hàng rong bắt đầu trở về hết, khi đi ngang qua một cây cầu đá, có cô gái bán hoa chặn đường đi.
“Ca ca, mua cho phu nhân ngươi bó hoa đi, hoa mới nở sáng nay, chúc hai người bạch đầu giai lão!” Cô nương miệng thật ngọt, mấy cành hoa cuối cùng trong rổ, đang xấu hổ nở rộ.
Thẩm Nghiễn đang muốn bỏ tiền ra, ta lại lắc đầu.
Tiểu cô nương, ta và hắn không phải phu thê.
Máu trên mặt Thẩm Nghiễn gần như muốn rút hết, cố gắng lấy tất cả hoa trong rổ ra, bó thật chặt, vừa mở miệng, thanh âm chua chát vô cùng.
“Bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng xu.”
Nghe tiểu cô nương nói như vậy, Thẩm Nghiễn lại móc từ trong n.g.ự.c ra một nắm lượng vàng.
“Thời gian không còn sớm, hoa đêm nay không bán nữa, sáng mai lại đến bán sau.”
Thấy có người mua hoa lại hào phóng như vậy, chung quanh mấy nữ nhân bán hoa thoáng một cái đã vây kín xung quanh.
Thẩm Nghiễn ai đến cũng không cự tuyệt, mỗi người một nắm lượng vàng, nửa khắc sau, đã ôm đầy hoa trước ngực.
Ta khoanh tay ở bên cạnh nhìn, nhịn không được lên tiếng khuyên can.
“Thẩm đại nhân cho dù có tiền, vàng cũng không phải để tiêu tùy tiện như vậy.”
Người nọ tự giễu cười, ngữ khí chua xót.
“Ta quả thật không biết dùng tiền, quý phủ thiếu phu nhân chưởng gia.”
Trước kia có, chỉ là bị hắn làm mất.
Hắn là người cực kỳ biết che giấu nội tâm, cảm xúc mãnh liệt đến mức tận cùng cũng không lộ ra chút nào, kiêu căng như Thẩm Nghiễn, giờ phút này rốt cuộc cũng thừa nhận bản thân đã hối hận.
Thẩm Nghiễn sáng đi chiều về, ta từng nghĩ sẽ đi đón hắn, nhưng hắn không thích thân thiết với ta trước mặt người khác, mỗi lần đều cự tuyệt.
Không ngờ cuối cùng có một ngày chúng ta đồng hành, lại là đi đến phủ của Lục Uẩn.
Thẩm Nghiễn tâm như đao cắt.
“Hôm đó nàng đến chỗ Lục Uẩn, ta cũng nhận được tin tức ngay sau đó. Ta từng giận, từng hận, nhưng sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng lại là giận chính mình, hận chính mình, tại sao không hiểu được điểm tốt của nàng.”
“Ta và nàng vốn có hôn ước, là ta bỏ lỡ nàng, khiến nàng phải chịu rất nhiều ủy khuất. Hiện giờ ta hết sức hối hận, từ nay về sau, nguyện ý lo lắng cho nàng, vui mừng cho nàng, A Vân, chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?”
Một bó hoa hồng diễm tiến tới trước mắt, ta giật mình một lát, nhớ tới rất nhiều năm trước, một gốc hoa nhài tím sấy khô kèm thư được gửi đến.
Ta lắc đầu, lướt qua hắn nhìn về phía xa xa, phía trước đã là đèn đuốc tối dần.
“Thẩm đại nhân đọc vạn quyển sách, cũng nên hiểu đạo lý gương vỡ khó lành.”
“Ta không cần hoa trong tay ngươi, ta cần chính là, bị mẹ chồng làm khó dễ có chỗ để tố cáo, người ta ngày đêm chờ đợi cũng sẽ hỏi ta trên người có bị lạnh hay không.”
“Thẩm đại nhân, ngài đã thử một mình mang đứa bé đi ngủ chưa, đứa bé khóc nỉ non không ngừng, bên gối ngay cả một người hỗ trợ cũng không có, ban đêm như vậy, cũng thật dài đằng đẵng a.”
Trong mắt Thẩm Nghiễn hiện lên vẻ mờ mịt.
Hắn không hiểu tại sao ta đột nhiên nhắc đến đứa bé, nhưng vẫn nói: “Nếu chúng ta có con, tất nhiên là chúng ta sẽ cùng nhau dỗ dành con ngủ.”
Ta cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Thẩm Nghiễn, tiền đồ của ngươi quang minh rực rỡ, sẽ là một quan tốt vạn người ca ngợi. Một chữ tình, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, ta và ngươi đều nên nhìn về phía trước đi.”