Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Ly Hôn, Con Trai Giúp Tôi Giành Phần Thắng - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-02 09:50:02
Lượt xem: 1,724

6

 

Tôi quyết định đi tìm việc làm.

 

Châu Vũ đồng ý đưa tôi 1 tỷ và hứa sẽ chu cấp hàng tháng cho con đầy đủ.

 

Nhưng 1 tỷ thật ra không nhiều đến thế.

 

Chỉ riêng tiền học thêm mỗi năm của Châu Duệ Trạch đã tốn gần 200 triệu.

 

Chưa kể chi phí sinh hoạt hàng ngày.

 

Nếu cứ ngồi không ăn uống, chẳng mấy chốc mà hết sạch.

 

Làm nội trợ hơn mười năm, tôi gần như không có kỹ năng làm việc gì.

 

Tôi nghĩ, có lẽ nên tìm một công việc đơn giản trước để làm quen, tích lũy kinh nghiệm rồi tính sau.

 

Tôi bàn với Châu Duệ Trạch về kế hoạch này.

 

Dù gì, nếu tôi đi làm, cũng sẽ không còn nhiều thời gian để chăm sóc nó.

 

Nó suy nghĩ một lúc rồi nói:

 

“Nếu mẹ đi làm, con tất nhiên ủng hộ. Nhưng chuyện tìm việc này giống như tìm người yêu vậy, phải suy tính kỹ rồi mới hành động.”

 

Nghe giọng điệu người lớn của nó, tôi bật cười, trêu nó:

 

“Con đã từng có người yêu chưa mà nói như vậy?”

 

Nó tự tin trả lời:

 

“Mẹ cứ nghĩ xem, nếu mẹ chỉ chọn bừa một người ở trước mắt, nhưng sau này gặp được người tốt hơn, mẹ sẽ bỏ người cũ hay tiếp tục chờ đợi?”

 

Tôi nghĩ ngợi, quả thật nó nói có lý.

 

Nếu cứ tùy tiện tìm một công việc, sau này gặp việc tốt hơn, xin nghỉ để phỏng vấn cũng không phải dễ dàng.

 

Châu Duệ Trạch tiếp tục khuyên bảo:

 

“Chuyện tìm việc không cần gấp, nhưng có một việc khác thì khá cấp bách.”

 

“Việc gì?”

 

Tôi hỏi.

 

“Dừng các lớp học thêm của con đi.”

 

“Không được!”

 

Tôi kiên quyết từ chối.

 

“Mẹ ơi!” Nó rên rỉ.

 

“Mỗi ngày học bốn môn, con là con mẹ, không phải con lừa của đội sản xuất đâu.”

 

7

 

Sau khi thỏa thuận một cách thân thiện, chúng tôi quyết định tạm thời ngừng các lớp học thêm ngữ văn và tiếng Anh.

 

Chỉ giữ lại toán và vật lý.

 

Nếu có tiến bộ, sẽ cân nhắc tiếp.

 

“Mẹ vạn tuế!”

 

Châu Duệ Trạch vui vẻ chạy quanh tôi hai vòng, rồi tự động làm một bài tập tiếng Anh.

 

Cuộc sống của chúng tôi dần trở lại quỹ đạo.

 

Hôm đó, tôi đang đặt hàng theo đường link của bạn thân Ninh Ninh gửi.

 

Châu Duệ Trạch đến xem một lúc rồi bất ngờ hỏi:

 

“Dì Ninh làm việc này có kiếm được tiền không?”

 

“Cũng được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ly-hon-con-trai-giup-toi-gianh-phan-thang/phan-3.html.]

Tôi vừa trả lời vừa hoàn tất thanh toán.

 

Nó kéo tay tôi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn tôi.

 

“Mẹ, con thấy mẹ rất hợp làm việc này đấy.”

 

Tôi khẽ d.a.o động.

 

Ninh Ninh luôn có con mắt tinh tường, những năm trước làm thương mại điện tử đã rất thành công.

 

Lần này, cô ấy chuyển sang nền tảng mua sắm nhóm mới.

 

Dù người dùng hiện tại chưa nhiều, nhưng hình thức mua sắm rất tiện lợi, phương thức truyền thông linh hoạt.

 

Tiềm năng phát triển có vẻ khá ổn.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quan trọng nhất là có chức năng bán hàng một chạm, không cần lo về nguồn hàng, rất phù hợp với người mới như tôi.

 

“Được thôi, mẹ sẽ đi học hỏi dì Ninh của con.”

 

Nếu có một điều tôi thu được sau hơn mười năm làm nội trợ, thì đó là kỹ năng mua sắm.

 

Tôi là người kén chọn, không chỉ chú trọng giá cả mà chất lượng cũng rất quan trọng.

 

Tôi thường so sánh hàng hóa trước khi mua, đảm bảo lựa chọn tốt nhất.

 

Vì vậy, bạn bè xung quanh thường nhờ tôi tư vấn khi mua gì đó.

 

Như Châu Duệ Trạch nói, làm trên nền tảng này quả thật rất phù hợp với tôi.

 

Với sự giúp đỡ của Ninh Ninh, cửa hàng của tôi nhanh chóng đi vào hoạt động.

 

Tôi rất nghiêm khắc trong việc kiểm soát chất lượng sản phẩm bán ra, chỉ khi tôi tự mình dùng thử thấy tốt thì mới mở bán.

 

Dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi đã nhanh chóng thu hút được một lượng khách hàng trung thành.

 

Một tháng nhanh chóng trôi qua.

 

Châu Vũ đột nhiên xuất hiện.

 

Anh nói muốn rút lại đơn đăng ký ly hôn.

 

8

 

Tôi sững người trong giây lát.

 

Dù tôi là người đề nghị ly hôn, nhưng có lẽ anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu.

 

Nếu không, sao anh lại tìm cách chỉ trích và ghét bỏ tôi nhiều đến vậy.

 

Chưa kể, cái bụng của Lâm Nguyệt ngày một lớn, chắc chắn cô ta cũng thúc giục lắm rồi.

 

Anh đột ngột đưa ra lời đề nghị này, làm tôi có chút bất ngờ.

 

“Tại sao?” Tôi hỏi.

 

Ánh mắt Châu Vũ có chút tránh né, một lúc sau, anh mới chậm rãi nói:

 

“Anh... anh không nỡ rời bỏ gia đình này.”

 

Tâm trí tôi bỗng trở nên m.ô.n.g lung.

 

Những năm đầu khi Châu Vũ khởi nghiệp, anh thường xuyên đi công tác.

 

Mỗi lần trước khi đi, anh đều ôm lấy tôi, hôn nhẹ lên má con trai.

 

“Vợ ơi, anh không nỡ xa em và con, xong việc bên kia là anh về ngay.”

 

Nhưng không biết từ khi nào anh ta bắt đầu không muốn về nhà nữa?

 

Có lẽ thấy tôi hơi d.a.o động, Châu Vũ ngồi xuống, nắm lấy tay tôi.

 

"Em à, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em thật sự muốn để con trai không có basao?"

 

Tôi rút tay khỏi tay anh, nhìn anh với một ánh mắt đầy mỉa mai.

 

"Châu Vũ, người làm sai là anh, người không muốn chịu trách nhiệm cũng là anh. Trên đời này, đâu có lý nào như vậy?"

 

Loading...