Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Ly Hôn, Thiên Kim Hào Môn Không Giả Vờ - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-11-04 17:20:01
Lượt xem: 211

Chương 9:

 

Lời này của Âm Âm lại nhắc nhở tôi.

 

Đúng vậy, nếu thật sự phải tranh với Hứa Đình Thâm, 90% là tôi không tranh lại được.

 

Lúc đó Hứa Đình Thâm còn nói gì nữa nhỉ?

 

Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng.

 

“Âm Âm, anh ấy từng nói, anh ấy không mất gì cả, chỉ là mất chỗ này.”

 

Đột nhiên Âm Âm hít một hơi thật sâu, như thể vừa phát hiện ra bí mật lớn nào đó.

 

“Hứa Đình Thâm thích cậu.”

 

Tôi cũng nghĩ vậy.

 

Mọi chuyện như đều có thể giải thích được, anh nhường đất cho tôi, còn hợp tác với tôi, cứ hai ba ngày lại hẹn tôi đi thị sát một lần, chưa thị sát được bao lâu đã dẫn tôi đi ăn cơm, anh còn gọi tôi là Tang Tang...

 

Tất cả đều vì câu nói đó của anh ấy: Chỉ là mất chỗ này.

 

Sau “mất chỗ này” còn có bốn chữ nữa: “lại được chỗ khác”.

 

Lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ theo hướng này, mà bây giờ...

 

Tim tôi đập thình thịch, nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Âm Âm, tôi không nhịn được cười.

 

Nhưng mà, Hứa Đình Thâm đã có người anh ấy thích rồi.

 

Tôi lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu:

 

“Cậu hiểu lầm rồi, Hứa Đình Thâm đã có người trong lòng rồi, hơn nữa họ cũng sắp ở bên nhau.”

 

“Thật sao? Người đó là ai?” Âm Âm mỉm cười hỏi tôi.

 

“Hình như cũng là người cùng trường với chúng ta, anh ấy nói từ hồi đại học đến giờ, anh ấy vẫn luôn thích người đó.”

 

Trong mắt Âm Âm tràn đầy ý cười: “Chung tình vậy sao, vậy đó không chỉ là rất thích, mà là anh ấy rất rất yêu người đó.”

 

Đúng vậy, chắc chắn anh ấy rất rất yêu cô gái đó.

 

Cô gái đó thật hạnh phúc, có người yêu cô ấy lâu như vậy.

 

Đương nhiên, tôi không thể nào có được tình yêu như vậy.

 

Âm Âm nói đến chuyện chính:

 

“Là chủ tịch quỹ từ thiện Thiên Thần, năm nào mình cũng đau đầu vì không biết tổ chức tiệc rượu ở đâu. Năm nay thật sự không nghĩ ra ý tưởng mới nào, mình muốn tổ chức một buổi họp lớp ở trường cũ của chúng ta, sau đó kêu gọi quyên góp.”

 

“Được đấy, vừa hay có thể gặp lại các bạn học cũ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ly-hon-thien-kim-hao-mon-khong-gia-vo/chuong-9.html.]

Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.

 

Được tôi ủng hộ, Âm Âm cũng rất vui:

 

“Vậy thì tốt, phía Hứa Đình Thâm giao cho cậu nha, đến lúc đó nhờ cậu giúp mình đưa thiệp mời cho anh ấy.”

 

...

 

Âm Âm nhanh chóng liên hệ với nhà trường, tiệc rượu từ thiện được ấn định vào tối ngày 2 tháng 7, vừa đúng thứ bảy, mọi người có thể tụ tập vui vẻ.

 

Tôi đã chọn váy từ một tuần trước, là anh trai tôi đặt may ở Georges Hobeika cho tôi từ nửa năm trước.

 

Tôi đang đứng trước gương tự ngắm mình, anh trai ở ngoài cửa giục:

 

“Em gái, nhanh lên, hôm nay chị dâu em là nhân vật chính, em đến sớm xem có thể giúp gì được không.”

 

“...”

 

Từ khi anh trai tôi thích Âm Âm, vị trí của cô em gái này trong lòng anh ấy đã tụt dốc không phanh.

 

Nhưng tôi chính là bà mối của họ đó!

 

Tôi xách váy đi ra: “Sao anh không đi cùng Âm Âm đi?”

 

Anh trai tôi kéo tay tôi đi thật nhanh: “Chị dâu em đến rồi, nhanh lên.”

 

Đã lâu rồi tôi không về trường, trường cũng không thay đổi nhiều, chỉ là có thêm mấy tòa nhà mới.

 

Sau khi xuống xe, anh trai tôi chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: “Đó là do Hứa Đình Thâm quyên góp.”

 

“Ừ thì là do anh ấy.”

 

Chúng tôi đi vào tòa nhà hành chính, anh trai tôi nói: “Anh nghe chị dâu em nói, Hứa Đình Thâm có ý với em.”

 

“Không có, anh ấy có người mình thích rồi, thích nhiều năm rồi.”

 

Anh trai tôi đột nhiên dừng lại: “Tối nay Tần Xuyên và Tưởng Dao cũng đến.”

 

Tôi không bất ngờ, dù sao mọi người đều là bạn học.

 

Anh trai tôi nhìn tôi một lúc rồi cười: “Được rồi, vào đi.”

 

Tôi bước theo anh ấy: “Anh cười gì vậy?”

 

“Thấy em hoàn toàn buông bỏ Tần Xuyên rồi, anh mừng cho em.”

 

“...”

 

Tôi đã buông bỏ anh ta từ lâu rồi có được không?

 

Đến cửa phòng tiệc, tôi khoác tay anh trai: “Tối nay chắc chắn chị dâu rất bận, em miễn cưỡng làm bạn nhảy của anh vậy.”

 

Loading...