Sau Khi Mất Trí Nhớ, Oan Gia Ngày Nào Cũng Tìm Cách Dụ Dỗ Tôi - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:03:21
Lượt xem: 4,013
Hình như là hồi cấp hai, xem phim "Hoàn Châu Cách Cách", Nhĩ Khang bị công chúa Miến Điện giam cầm và cưỡng bức.
Tôi thương xót cho Nhĩ Khang bị ép ngoại tình, mắng công chúa Miến Điện ép buộc người khác là không biết xấu hổ.
Tôi ngượng ngùng: "Đó là công chúa Miến Điện mà, hơn nữa em cũng đâu có ai để phản bội."
Anh ấy bất đắc dĩ trả lời:
"Anh cứ tưởng em thầm mến Tịch Tư Thần.”
"Anh muốn làm với em những gì công chúa Miến Điện đã làm với Nhĩ Khang.”
"Hơn nữa, em có vẻ không có ý đó với anh.”
"Anh sợ nói ra rồi, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm, anh không muốn khiến em khó xử, cũng không muốn rời xa em."
Tôi c.h.ế.t lặng:
"Vậy nên ý của anh là muốn em tỏ tình trước sao?”
"Em không hiểu nhầm chứ? Anh đang ám chỉ em phải không?"
Mặt anh ấy đỏ bừng: "Anh thể hiện không rõ ràng sao?"
Thật là không biết nói gì hơn, sau một lúc lâu, tôi mới lên tiếng: "Cách diễn đạt của anh quá trừu tượng rồi, lần sau đơn giản một chút đi."
Anh ấy thở dài: "Dù sao thì, anh đã tu thành chính quả rồi."
Tôi im lặng, rõ ràng anh ấy có thể nói thẳng, lại cứ phải vòng vo tam quốc mới chịu ném rổ.
Tôi hỏi: "Sao anh lại tự ti như vậy? Chẳng phải anh luôn nói anh rất đẹp trai, rất giàu có, có rất nhiều người theo đuổi sao?"
Anh ấy có chút buồn bã:
"Em lại không thèm để ý đến những thứ đó, anh lấy gì ra để tự tin đây?”
"Anh không thể chịu đựng nổi cái giá phải trả khi mất em."
Tôi cảm khái: "Vậy thì bây giờ anh không cần phải lo lắng nữa, anh đã thành công trói buộc em rồi."
Anh ấy thở dài, ôm tôi vào lòng.
Tôi nép mình trong vòng tay anh ấy, đây là khoảnh khắc hiếm hoi chúng tôi có được sự ấm áp này.
Chưa được bao lâu, anh ấy lại bắt đầu giở trò.
Anh ấy sờ chân tôi: "Nói cũng đã nói rồi, nên làm chính sự thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-mat-tri-nho-oan-gia-ngay-nao-cung-tim-cach-du-do-toi/chuong-9.html.]
Tôi nhìn anh ấy, mỉm cười rạng rỡ: "Không làm được, em có thai rồi."
"Tối hôm qua, em đã cố gắng kìm nén lắm rồi."
Anan
Anh ấy sững sờ, sau đó lại bắt đầu cười ngây ngô: "Có rồi, cuối cùng cũng có rồi."
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt anh ấy phức tạp: "Là lúc đó sao?"
Tôi gật đầu, cảm thán: "Không ngờ cái giá phải trả để có con, là anh biến thành đồ ngốc."
Anh ấy không nói gì.
Tôi khó tin: "Chẳng lẽ anh còn ghen với chính mình sao?"
Anh ấy phản bác: "Anh không ghen, là do anh ta khiêu khích anh."
Tôi hỏi: "Anh ta nói gì?"
Mặt anh ấy méo xệch: "Sau này con sẽ giống anh ta."
Tôi khó hiểu: "Giống anh ta cũng là giống anh mà, hai người không giống nhau sao?"
Anh ấy sụp đổ: "Anh ta ngốc lắm, con của anh không thể ngốc như anh ta được."
"Nếu không, mỗi lần nhìn con, anh lại nhớ đến hình ảnh ngốc nghếch của mình trước đây."
Tôi an ủi anh ấy: "Con đến vào lúc này, chứng tỏ con thích anh của lúc đó."
Anh ấy cuống cuồng: "Không được, không thể như vậy, anh sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất."
"Sách dạy con đâu? Anh phải bắt đầu từ việc thai giáo!"
Lại là một trận náo loạn.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của người đàn ông trước mặt, tôi không khỏi mỉm cười.
Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, lớn lên trở thành oan gia, không ngờ cuối cùng lại nên duyên vợ chồng.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã đi rất nhiều con đường quanh co.
Suýt chút nữa, chúng tôi đã đi về hai hướng ngược nhau.
Nhưng số phận đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, chúng tôi là duy nhất của nhau.
Không còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.
-Hết-